THIÊN HIỂU - Trang 30

thích gặp nàng, cho nên ta thật sự rất thích nàng, chỉ một mình nàng mà
thôi.”

“Thiên Hiểu, thiên hạ này có rất nhiều thứ đáng giá để cho ngươi

thích.” Dục Dao nói: “Hôm nay ta sẽ giúp ngươi quét dọn chiếc lá chướng
mắt, được hay không?”

Đáy lòng Thiên Hiểu bỗng dấy lên một nỗi hoảng sợ, hắn muốn vòng

tay ôm chặt Dục Dao, nhưng Dục Dao lại vươn người nhảy chồm lên, thi
triển khinh công đáp lên tường đá của thành lâu, mọi người trên tường
thành không ngờ nàng lại bất chợt tập kích như vậy nên đâm ra hoảng loạn,
Dục Dao rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang sắc lạnh lóe sáng, chỉa thẳng mũi
kiếm vào Tĩnh Nam vương đang đứng giữa vòng vây…

Sát khí trong mắt nàng bừng bừng, chiêu kiếm trí mạng, chỉ công

không thủ, phá vỡ vòng vây các thị vệ đang bảo vệ Tĩnh Nam vương, một
mũi đâm thẳng cắm phập sâu vào vị trí tim mà Dục Dao rất đỗi quen thuộc.
Tĩnh Nam vương bật ngửa về phía sau, máu tươi trào ra khỏi miệng, Dục
Dao biết, nhất định người này không sống nổi…

Cùng lúc đó, miệng nàng cũng phun ra máu, nàng bị một thanh kiếm

của thị vệ đâm vào ngực, hắn dùng lực đẩy nàng từ trên tường thành ngã
xuống mặt đất…

Bầu trời dần dần cách xa vời vợi, Dục Dao đột nhiên nhớ tới ngày đó

Thiên Hiểu nói ánh trăng thật gần. Khi đó nàng không cảm nhận được điều
này, nhưng bây giờ dường như nàng hiểu rất rõ, một tấc bước lên cao, một
tấc hạ xuống thấp, khoảng cách giữa trời và đất khi gần khi xa…

“Bùm”, thế giới trở nên tĩnh lặng…

Đôi mắt đỏ như máu nhìn sắc mặt ngập tràn bi thương sợ hãi của

Thiên Hiểu. “Dục Dao… Dục Dao.” Nàng nhìn thấy môi hắn mấp máy,
như đang khàn giọng gọi tên nàng, chỉ tiếc nàng không thể nghe được gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.