nữa, cũng không có cách nào trả lời, máu từ khóe miệng không ngừng trào
ra, vẻ mặt Thiên Hiểu tựa như đứa trẻ bị lạc đường vừa hoảng sợ vừa bất
lực…
Nàng muốn giơ tay lên xoa đầu hắn, để cho hắn đừng thương tâm,
nhưng nàng đã hoàn toàn bất lực…
Hắn rất đau khổ, Dục Dao biết, nhưng rồi đau khổ ấy cũng sẽ qua đi…
Sau này hắn sẽ có nhiều thời gian để ngắm hoa mùa Xuân, mưa mùa
Hạ, lá rụng mùa Thu, và tuyết rơi mùa Đông, hắn sẽ cưới được phi tử xinh
đẹp, cuộc sống sẽ có thêm nhiều màu sắc, hắn nên có một cuộc sống tốt
hơn, mà không phải chỉ nhìn nàng, bị chiếc lá là nàng che mắt…
Thiên Hiểu đối với nàng rất tốt, nàng không biết báo đáp hắn như thế
nào, như vậy… Cũng coi như nàng hồi đáp cho hắn một chút…
Trước khi nhắm mắt, đột nhiên Dục Dao nghĩ, nàng nên khiến cho
Thiên Hiểu vui vẻ nhiều hơn, không nên khiến cho hắn khi ở bên nàng
ngốc nghếch sợ hãi như vậy…
Thật ra thì, nàng cũng rất thích hắn…
= = Hết = =