THIÊN HIỂU - Trang 8

khiến hắn không dám tùy tiện chạm vào nàng nữa, hắn lại mở miệng hỏi
“Sao nàng lại bị thương?”

Không nhận được câu trả lời nào, nhưng Thiên Hiểu lại giống như một

người lắm mồm bị điểm trúng huyệt câm rồi hôm nay lại được giải huyệt,
liên tục đặt câu hỏi: “Nàng là người nơi nào?”, “Vì sao bị nhốt ở nơi này?”,
“Miệng vết thương của nàng có bị sao không?” Hết câu này đến câu khác,
đến tận khi nữ tử trừng mắt hung dữ nhìn hắn.

Thiên Hiểu lại chẳng chút sợ hãi nhìn vào đôi mắt đang giận dữ của

nàng, đáy mắt trong veo lóng lánh, khiến đáy lòng nữ tử trở nên mềm nhũn,
“Câm miệng.”

Biết nữ tử này không thích nghe mình nói chuyện, ánh mắt Thiên Hiểu

khẽ tối đi, hắn nhìn thấy bờ vai nàng vì lúc nãy động đậy mà khiến miệng
vết thương nứt ra, ngón tay hắn động đậy, lặng lẽ dịch chuyển lại gần nàng,
dè dặt nắm một góc tay áo của nàng nói “Vết thương của nàng lại chảy máu
đấy.”

Ngón tay cứng ngắc nhợt nhạt nổi bật trên sắc đen của bộ quần áo nữ

tử, nữ tử không thể nhịn được nữa bật ngồi dậy, động tác của nàng quá
nhanh dọa Thiên Hiểu sợ hãi lập tức rút ngón tay về, ôm tay mình lại, tựa
như hắn sợ nàng lại đánh hắn lần nữa…

Nữ tử nhìn chăm chú hắn một hồi, gắng gượng đứng dậy đi tới một

góc sáng ngồi tựa vào tường, giống như nàng dựng lên một bức tường lạnh
lẽo chắn trước mặt mình, không cho phép kẻ nào đến gần mình. Thiên Hiểu
bị bỏ rơi, ngây ngốc ngồi một chỗ thật lâu, rồi lại chầm chậm lết tới trước
mặt nữ tử, bó chân ngồi nhìn nàng chòng chọc.

Tiếng hít thở hai người hòa quyện vào nhau trong nhà giam tối tăm

tĩnh mịch, khóe miệng Thiên Hiểu lại cong lên, rồi lát sau lại bật cười ngây
ngốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.