THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 330

Nghe Ninh Cẩm Nguyệt đầu bên kia nói xong, Nghê Gia cúp điện thoại,
cũng hiểu ra có chỗ không bình thường, nhưng lại không thể nói rõ là khác
thường ở đâu.

Nghê Gia nhìn lướt qua cái túi lạ hoắc trên sofa: "Ninh Cẩm Nguyệt bảo
quên túi ở đây, nhờ em đưa đến phòng 1824 cho cô ta".

Việt Trạch hơi nhếch môi, đôi mắt càng u ám hơn.

Nghê Gia đã hiếu kỳ, ngẩng đầu hỏi: "Lý do thật sự anh vừa nói là gì?".

Việt Trạch gõ ngón trỏ vào cốc của cô: "Ở đây này".

Nghê Gia ngẩn ra, lát sau liền vỡ lẽ: "Anh thấy cô ta bỏ gì vào đây sao?".

"Ừm." Việt Trạch bình thản đáp, nhìn sang cô, mặt đượm nét quái dị, "Anh
nhìn phản ứng của viên thuốc khi rơi vào nước, hẳn là thuốc kích dục".

"..."

Việt Trạch thấy cô đực mặt ra, vuốt ve má cô, cười dịu dàng: "Ngoan, đừng
sợ, có anh đây rồi!".

"..."

Bình tĩnh cái đầu anh!

=================

Chương 47

"Ấy? Em sao thế?" Việt Trạch thấy cô hóa đá, lại an ủi không ngơi miệng:
"Có anh đây rồi, em sợ gì nữa?".

Nghê Gia đứng không vững nữa, không biết phải nói gì: "Vì sao có anh đây
rồi em lại không sợ nữa?".

Việt Trạch hơi nhướng mày, bày ra vẻ mặt chẳng-lẽ- em-không-hiểu, nói
tiếp: "Bởi vì, nếu em khó chịu không nhịn nổi nữa, anh sẽ giúp em".

Ngữ điệu của anh rất thản nhiên, quả là một tấm gương người tốt việc tốt
tình nguyện chịu thiệt hiến mình làm đồ tế cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.