THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 331

Cuối cùng, anh còn hoài nghi bỏ thêm một câu: "Không phải em không
hiểu anh đang nói gì đấy chứ?".

"Tất nhiên là em hiểu, nhưng..." Nghê Gia quay mặt sang chỗ khác, hai má
nóng ran. Sao anh không nghĩ cách loại bỏ tác dụng của thuốc mà lại bình
tĩnh ung dung ngồi thảo luận vấn đề kia, anh cố tình phải không?

Nghê Gia nghiến răng: "Anh!".

Việt Trạch liếc cô một cái, rất nghiêm chỉnh: "Đã chuẩn bị xong, có gì cần
căn dặn?".

"Chuẩn bị xong cái gì?" Nghê Gia cáu, "Tại anh hết, sao anh nhìn thấy mà
không bảo em?".

Việt Trạch cau mày, ra vẻ hết sức ngoan ngoãn nghe lời: "Chẳng phải em
bảo em không cho phép, anh không được đi ra sao? Em xem anh nghe lời
em chưa kìa, còn không mau khen anh đi". Nói xong, anh dí sát gương mặt
tuấn tú lại gần mặt cô rồi chạm chạm ngón tay lên mặt mình.

Nghê Gia đẩy mạnh anh ra, mặt đỏ như rượu vang: "Nếu cô ta định hạ độc
giết em thì sao?".

"Không đến mức đó đâu." Việt Trạch đầy tự tin, "Hơn nữa, anh nhận ra
được phản ứng khi gặp nước của vài trăm loại thuốc cơ".

Anh nói xong, lại không nhịn được véo má cô, trấn an: "Em yên tâm, anh
chắc chắn kia là thuốc kích dục".

Nghê Gia vội tránh né bàn tay anh, lùi đến chỗ sofa, cách anh một khoảng
rất xa, cảnh giác nhìn anh: "Anh tránh xa em ra. Không được đụng vào em
nữa".

"Câu này", Việt Trạch sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ rồi gục gặc đầu, "lát nữa, hẳn
là phải để anh nói với em".

Nghê Gia: "...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.