THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 332

Chẳng lẽ... chẳng lẽ chờ khi thuốc phát tác, cô sẽ bổ nhào lên người Việt
Trạch rồi giở trò với anh?

"Nhưng anh sẽ không nói thế với em, cũng sẽ không tàn nhẫn như thế." Việt
Trạch cười rất cường điệu, mắt cong như vầng trăng khuyết, "Sao anh nỡ để
em chịu giày vò được?".

Nghê Gia cắn chặt răng, tự thề dù chết cũng phải cố nhịn.

Việt Trạch đã ngồi xuống ghế, cầm quyển sách thản nhiên mở ra xem, còn
tự than thở với mình: "Haizzz, không ngờ lại nhanh như thế".

Cả người Nghê Gia cứng đờ, đương nhiên cô hiểu câu "nhanh như thế" của
anh có ý gì. Mới yêu được có một tháng đã "ấy ấy" rồi, quả thật là quá
nhanh.

Cô nắc nỏm bất an liếc trộm Việt Trạch một cái, nhưng anh lại đổi sang vẻ
mặt lãnh đạm, hoàn toàn nghiêm túc và chăm chú đọc sách, không hề lơ
đễnh. Có phải anh đã xác định hôm nay cuối cùng cũng phải làm chuyện
này nên mới ngồi yên đó chờ cô lát nữa không chịu nổi sẽ tự động nhào
đến?

Bạn trai kiểu này đúng là đồ bỏ!

Nhưng giờ Nghê Gia cũng không có thì giờ rảnh rỗi nghĩ chuyện bạn trai,
mọi sự chú ý của cô dồn cả lên người mình. Cô ôm gối ngồi co lại, cắn tay,
tập trung cao độ đặng để ý tới sự thay đổi trong cơ thể.

Việt Trạch thấy cô không nhìn mình nữa mới ngước mắt lên. Nhìn mặt cô
hết đỏ lại trắng, vừa căng thẳng vừa lúng túng, vừa lo lắng vừa bất an, nom
rất đáng thương. Anh khẽ cong môi, trong mắt hiện lên một nét cười tủm
tỉm.

Nghê Gia cau chặt mày, rúc vào ghế, hết sức rối rắm khổ sở. Theo kinh
nghiệm của cô, không đầy hai mươi phút nữa, chác chắn cô sẽ đánh mất lý
trí, nhào lên người Việt Trạch sờ mó lung tung. Nếu không thể "hạ gục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.