THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 333

nhanh tiêu diệt gọn" đối phương, cô ắt sẽ phát điên, nói đủ những lời mời
gọi, bày đủ những tư thế lẳng lơ.

Giống như trước kia...

Trong lòng cô đột nhiên như có tảng đá rơi xuống.

Cô ép bản thân mình phải quên đi một số việc trong kiếp trước, nhưng giờ
khắc này cô vẫn không thể không nhớ lại.

Cứ tưởng sống lại là mới chào đời ư? Thật ra không phải.

Đổi một cơ thể khỏe mạnh sạch sẽ, nhưng còn trí nhớ, còn trái tim của cô
thì sao, mãi mãi là sự rách nát không thể vá víu.

Trong mắt Việt Trạch và Nghê Lạc, cô chỉ là một cô gái kiên cường nhưng
cũng rất cần thương yêu, vừa trong veo vừa có chút tinh ranh mưu mẹo, nên
cô bất tri bất giác đã sống theo hướng này, như thể đang tự lừa bản thân để
được thêm chút nhẹ nhõm ấm áp.

Song cho dù có muốn quên cũng không thể nào quên, thật ra cô là một
người bị đau khổ giày vò đến kiệt quệ.

Cho dù cô dùng cách gì, tuyệt nhiên không thể để anh bắt gặp vẻ dơ dáy vô
liêm sỉ của cô, nó đại diện cho quá khứ đáng sợ của cô, cô tuyệt đối không
thể để bất cứ ai nhìn thấy.

Cô quyết định vào phòng tắm, ngâm mình trong nước lạnh, còn bỏ thêm
thật nhiều đá viên vào nước. Cô sợ lạnh nhất, chắc chắn có thể kiềm chế
được.

Nghê Gia sắc mặt khó coi đứng dậy tiến lại gần tủ lạnh. Cô vừa cử động,
ánh mắt Việt Trạch cũng đi theo luôn. Thấy cô lôi hết đá trong tủ lạnh ra,
Việt Trạch lấy làm lạ, hỏi: "Em lấy nhiều đá thế làm gì?".

Nghê Gia nghiêm túc nhíu mày, bải hoải thở dài: "Em muốn đấu tranh với
thứ thuốc này".

"Thế nên?" Việt Trạch ngờ vực nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.