THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 342

Chương 48

Anh lạnh lùng nhìn cô ta như nhìn một người lạ, thậm chí như một kẻ địch.
Không biết bao lâu sau, anh mở miệng: "Sợ không?".

Nếu ánh mắt anh không phủ đầy vẻ lạnh nhạt, Ninh Cẩm Nguyệt sẽ tưởng
rằng anh đang quan tâm mình. Nhưng dù biết có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi
vậy, cô ta vẫn không nhịn được ra sức gật đầu, những giọt nước mắt tủi thân
trút xuống đất hết giọt lớn đến giọt bé.

Mặt Việt Trạch vẫn lạnh tanh, không lộ vẻ xúc động, chỉ nói một câu: "Thứ
bỏ vào chai nước cô uống ban nãy chỉ là vitamin. Ninh Cẩm Nguyệt, điều
gì bản thân không muốn thì đừng làm với người khác".

Vitamin?

Ninh Cẩm Nguyệt giật mình, bỗng vỡ lẽ, thì ra lúc ấy trong phòng còn có
Việt Trạch. Anh đi cùng với Nghê Gia, còn sở dĩ anh lánh đi là vì hai người
họ thật sự có gì đó không muốn để người khác biết.

Anh ấy lại tìm người làm nhục mình chỉ vì con tiện nhân họ Nghê kia?

Ninh Cẩm Nguyệt bị đả kích gấp bội, phẫn uất lao đến: "Anh đối xử với em
như thế vì cô ta? Việt Trạch, anh không ngại trở mặt với nhà họ Ninh vì cô
ta? Việt Trạch, anh điên rồi, rốt cuộc cô ta có gì tốt?".

Những người xung quanh cản không cho cô ta đến gần Việt Trạch, nhưng
anh lại đưa mắt ra dấu, mấy người liền tản ra.

Việt Trạch tiến lên một bước, đến gần cô ta.

Nửa giây trước, Ninh Cẩm Nguyệt vì không khống chế được cảm xúc muốn
xông lên tranh luận với anh, nhưng giờ lại bị khí thế lạnh lùng của anh làm
cho sợ hãi lùi về phía sau, không dám đánh tiếng.

"Ninh Cẩm Nguyệt, tôi cất công tìm cô chỉ vì muốn trực tiếp nói với cô một
việc." Việt Trạch đứng cách cô ta một quãng dài, ánh mắt xa vắng, giọng
nói bình tĩnh: "Nghê Gia là người được tôi bảo vệ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.