THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 344

Ninh Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn anh, chỉ thấy sắc
mặt của người đàn ông khôi ngô trước mặt hình như càng lạnh hơn.

Anh không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.

Còn Tiểu Minh thì đi tới, mặt quạu cọ, giọng thô lỗ: "Khó bảo đảm cô ở lại
Macau sẽ không làm loạn, chúng tôi sẽ đưa cô về Bắc Kinh ngay bây giờ.
Đương nhiên, trước khi anh Ba của chúng tôi rời khỏi Macau, chúng tôi sẽ
điều tra từng bộ tài liệu nhập cảnh. Nếu lại nhìn thấy tên của cô Ninh thì
mong cô đừng trách chúng tôi không khách khí".

Ninh Cẩm Nguyệt cắn môi gần như muốn bật máu, vẫn không thốt ra được
tiếng nào, sau một lúc lâu đầu óc trống rỗng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi
theo Tiểu Minh.

Lúc Việt Trạch quay lại khách sạn đã là mười một giờ đêm, thấy ánh đèn
êm dịu hắt ra từ khe cửa phòng Nghê Gia, chân anh bỗng dừng lại.

Anh nhẹ nhàng đi tới, thử đẩy cửa ra thì thấy cửa không khóa, đèn vẫn bật
mà Nghê Gia đã ngủ rồi. Cô nằm nghiêng, cơ thể mảnh dẻ rúc vào trong
tấm chăn trắng mềm xốp.

Trong lúc ngủ, gương mặt thanh tú của cô có nét u sầu mờ nhạt tản ra,
không giống dáng vẻ tự tại khoan thai khi ở cạnh anh ban sáng, trái lại
giống như quay trở về ngày xưa, tuy cười rạng rỡ tự tin nhưng luôn phảng
phất chút buồn âm ỉ.

Anh không khỏi cau mày, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mới tắt
đèn rời đi.

Hôm sau khi Nghê Gia tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.

Cô đi vào phòng khách, không gặp Việt Trạch, nhưng trên bàn ăn có tờ giấy
nhắn, chữ viết rất cứng cáp:

"Anh đi gặp bạn, tối có thể về muộn, nhớ ăn gì lót dạ.

- -- -- Trạch."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.