hủy hoại, chị thật tàn nhẫn". Nghê Gia trợn mắt, khinh bỉ: "Em mà vẫn
thiếu niên? Em vẫn đương tuổi ăn tuổi lớn? Lớn chỗ nào? Lớn chỗ nào?
Nếu còn lớn nữa, tiếng rên của Trương Hinh chắc thành tiếng ma quỷ chọc
thủng lỗ tai rồi"."Phụt" Nghê Lạc suýt sặc sữa tươi, "Tôi xin chị, đừng làm
tôi vừa nuốt vào đã phun ra như thế được không?". Nghê Gia với lấy miếng
bánh mì, không lấy làm ngon lành gì: "Hừm, chị nghe nói, thói quen của
một người được tạo nên trong hai mươi mốt ngày, chị thấy thói quen dậy
sớm và nghiêm chỉnh này của em rất tốt, hay là...""Đừng hòng." Nghê Lạc
lộ vẻ kinh hoàng, vô cùng ấm ức và buồn khổ nhìn Nghê Gia, phát hiện câu
này vô dụng với cô, lập tức dốc ruột dốc gan bỏ thêm một câu, "Chị chưa
từng nghe chuyện người mà nuốt lời thì kiếp sau sẽ biến thành con cún à?
Hôm qua chúng ta đã giao hẹn rồi, tôi ngoan ngoãn đến trường, chị không
được đưa tôi đến chỗ khỉ ho cò gáy kia nữa". Sao thằng nhóc này cứ cố
chấp với con cún thế nhỉ? Nghê Gia ra vẻ thôi-được-rồi, thở dài: "Haizz,
cũng chỉ có thể làm thế trước thôi". Hôm nay, vì Nghê Gia ở nhà, Nghê Lạc
không dám tùy ý chạy ra ngoài chơi, chỉ có thể bực bội mụ mị ngồi trong
phòng khách, xem TV đến tận trưa. Trong lúc đó, điện thoại trên bàn trà réo
liên tục. Nghê Gia đang làm tổ trên ghế sofa viết dàn ý kịch bản đưa mắt
nhìn, thấy là Đường Tuyên gọi, thờ ơ hạ lệnh: "Không được nghe máy".
Một lần, không được nghe máy. N lần, đều không được nghe máy. Mặt mũi
Nghê Lạc đã nhăn tít lại, miệng bặm vào, đứng ngồi không yên. Nghê Gia
cười cậu mà không buồn ngẩng đầu lên: "Có phải người yêu em đâu, em bị
dằm đâm vào mông à?". Nghê Lạc bất mãn: "Đường Tuyên là bạn tôi. Chị
dựa vào đâu mà không cho tôi nghe điện thoại của cậu ấy?"."Nó là đồ cặn
bã." Nghê Gia ngước mắt nhìn cậu, "Tuy em cũng cặn bã chẳng kém, nhưng
chị không hi vọng nó khiến em tồi tệ hơn". Nghê Lạc ngồi ở nhà ngột ngạt
suốt một ngày, vốn đã khó chịu trong lòng, giờ cô còn muốn quản lý cả việc
cậu kết bạn với ai. Cậu đứng phắt lên, vơ luôn cái điện thoại trên bàn trà, đi
lên tầng. Nghê Gia ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng bỏ
đi của cậu, nhưng cũng không đuổi theo, dù sao cũng đang ở nhà, chẳng
xảy ra chuyện gì được. Nghê Gia lắc đầu, bắt đầu viết kịch bản. Không ngờ
nửa tiếng sau, Đường Tuyên đến nhà, còn có cả vài cậu trai ngượng nghịu