THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 127

Nghê Lạc nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Phải rồi, chị có mua quà cho tôi
không?".

Nghê Gia lắc đầu: "Không!".

Nghê Lạc không thể tin nổi, suýt nữa lại cáu điên: "Sao lại có thứ người
như chị? Bắt tôi mua quà cho mà lại không mua quà cho tôi? Đúng là đồ
mặt dày!"

Nghê Gia nhìn cậu chăm chú, đột nhiên tiến đến, vòng hai tay qua hông
cậu, ôm cậu vào lòng.

Nghê Lạc ngơ ngác, vẫn không nhúc nhích. Mùi hương vương vấn trên tóc
cô rất dễ chịu, gió đêm hiu hiu thổi qua mái tóc làm chúng cọ khẽ lên mặt
cậu ngưa ngứa.

Trong lòng cậu chợt thấy ấm áp, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, như thể giờ
khắc này, cậu cũng cảm nhận được niềm vui sướng trong lòng cô.

Ban đầu cậu hơi ngượng, xung quanh đông người như thế, có rất nhiều bạn
học nhìn về phía này, cậu xấu hổ chết đi được! Nhưng cuối cùng cậu cũng
không đẩy cô ra, mặc cho cô se sẽ ôm như thế.

Mà Nghê Gia thấy lòng dịu dàng đến mức ứa nước mắt, đây là lần đầu tiên
cô ôm cậu khi còn sống. Kiếp trước, lần đầu tiên Nghê Gia ôm cậu là khi
gục trên thi thể lạnh lẽo cứng đờ của cậu mà khóc ầm lên.

Kiếp này, cuối cùng cô cũng tìm được một cơ hội tốt, cơ thể cậu còn ấm,
tim vẫn đập những nhịp khỏe mạnh.

Em trai thân mến, em còn sống, tốt quá rồi!

Vài giây sau, Nghê Gia mới buông cậu ra, cười rạng rỡ nhìn cậu, đôi mắt
cong cong như vầng trăng khuyết.

Nghê Lạc đỏ mặt, làu bàu: "Lớn tướng thế rồi còn tự nhiên đi ôm người ta,
chị có biết xấu hổ không?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.