THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 135

đứng vững được, hoang mang ngẩng đầu lên, thấy ngay khuôn mặt tuấn tú
của Việt Trạch. Trong cảnh tranh tối tranh sáng nhập nhoạng, đôi mắt anh
trong một cách khác thường, đượm chút kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không
hoảng loạn. Hai tay anh vẫn đặt lên eo cô, lòng bàn tay còn man mát. Hai
người chỉ cách nhau một khoảng bằng nắm tay, đủ gần để làm con tim nhau
loạn nhịp. Một hơi thở mờ ám mà nguy hiểm bao phủ lấy màn đêm mơ
màng êm ả."Việt Trạch sẽ thích cô ta?" Giọng xách mé của Mạc Doãn Nhi
lại vang lên. Nghê Gia hơi cứng người lại, một suy nghĩ điên cuồng hiện lên
trong đầu, cô bỗng rất muốn có được người đàn ông này, nhưng không phải
vì tình yêu, mà đơn giản chỉ vì, anh mang họ Việt. Nhưng ngay khi do dự
liệu có nên lao đến cắn anh một cái không thì Việt Trạch đã buông cô ra, lùi
về phía sau một bước, thành công trong việc tạo khoảng cách an toàn. Nghê
Gia tỉnh táo lại, tức thì khinh bỉ ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu kia, đúng là
một ý nghĩ đáng xấu hổ. Việt Trạch thấy sắc mặt cô không ổn lắm, bỗng
nhiên bất ngờ nói một câu: "Nghê Gia, hôm nay em đẹp lắm!". Nghê Gia
sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Cùng một câu, đêm nay cô được nghe
những bốn lần. Việt Trạch nhìn cô, thần sắc hững hờ: "Sao lại vội vội vàng
vàng thế?". Nghê Gia cười nhạt, cúi đầu, hơi mất tự nhiên, kiếm đại một lý
do: "Chỉ là lát nữa phải nhảy mở màn, tôi hơi căng thẳng". Nhưng anh lại
tưởng thật. Anh thấy cô cúi đầu im lặng, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên.
Lát sau, anh lại tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay mềm mại thon thả của
cô. Nghê Gia ngẩn người, ngẩng lên, anh kéo một cái, Nghê Gia liền xô về
phía anh. Lúc tim cô bay vọt đến cổ họng, tay kia anh đã đặt vào eo cô,
Nghê Gia cuống cả lên, tim lại đập thình thịch. Tư thế này... Nghê Gia chậm
chạp ngước mặt lên, trong bóng tối, ánh mắt anh càng sâu hơn, cười như có
như không: "Thế thì luyện tập một chút". Giờ Nghê Gia mới đặt bàn tay
chưa bị nắm lên vai anh, chuyển bước theo anh. Trong ánh sáng nửa tỏ nửa
mờ, không có âm nhạc, chỉ có tiếng bước nhảy hài hòa đồng nhất của hai
người. Đáy lòng Nghê Gia bình lặng như cánh bèo trôi theo dòng nước. Cô
di chuyển theo anh, như cánh bướm đuổi theo nắng trời, như thuyền nhỏ
dập dềnh sóng nước, tất cả đều thuận theo tự nhiên, tựa như có thần giao
cách cảm. Như thể có một bài ca đang vang lên trong bóng đêm, nhịp điệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.