THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 184

Tiệc sinh nhật của Mạc Mặc hôm nay có rất ít thanh niên đến tham dự, chủ
yếu là các phu nhân nhà giàu trạc tuổi bà ta, mà những người này thì thích
nhất là nghe chuyện ngoài luồng.

"Gia Gia, con..." Mạc Mặc kinh ngạc, "Sao con có thể nói chuyện với mẹ
như thế?".

Giọng điệu Nghê Gia không lấy gì làm thân thiện: "Bà Tống, lúc tôi vừa
mới lên đại học, bà muốn bán tôi đi để kiếm tiền cho bà. Vì việc này, chúng
ta đã cãi nhau rồi cắt đứt quan hệ rồi, bà không nhớ sao?".

Mạc Mặc trắng bệch cả mặt, khi hai người cãi nhau, Nghê Gia trốn đến
trường không quay về nữa. Nhưng hai người vẫn có liên lạc, không phải cắt
đứt hoàn toàn.

Mà những người xung quanh tuy mắt không nhìn sang đây nhưng tai rõ
ràng đã dựng thẳng đứng.

Mạc Mặc quyết định nhởn nhơ nói dối: "Gia Gia, con đang nói gì thế, sao
mẹ nghe không hiểu...".

Nghê Gia ngắt lời luôn: "Lấy hạnh phúc của Mạc Doãn Nhi ra thề là bà
không biết đi".

Mạc Mặc lập tức chần chừ.

Nghê Gia không để bà ta có thời gian tự vấn hoặc nói dối, tức thì cười nhạt:
"Bà Tống, có một số việc, trời biết đất biết bà biết là đủ rồi. Ít nhất vì lương
tâm, xin bà đừng tiếp tục vờ ra vẻ thân mật với tôi nữa. Bà đã leo đến vị trí
bà lớn nhà họ Tống rồi, chẳng lẽ còn muốn thông qua tôi, kiếm chác cái gì
đó của nhà họ Nghê?".

Mạc Mặc thấy Nghê Gia nói vậy, chỉ e đã mất hết mặt mũi rồi.

Bà ta từng làm diễn viên, chỉ giây lát đã đa sầu đa cảm:

"Gia Gia, con do mẹ nuôi lớn, không có huyết thống cũng có tình thân, với
con, ít nhất mẹ cũng có nuôi nấng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.