THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 217

Có người ném mấy đồng xu vào trong hộp của cô, cô liền cười hì hì gật đầu
cúi gập người cảm ơn. Có người khó chịu chửi cô mấy câu, cô cũng cười hì
hì nói xin lỗi.

Lần đó anh lặng lẽ đi ngang qua, bước chân dừng rồi chậm, chậm rồi dừng,
mãi đến khi một đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo anh, bước chân mới dừng lại
hoàn toàn.

Giọng nói phía sau không lý lẽ hào hùng như đêm đông rét tái đó, mà lại
lúng búng không biết nói sao. Kể cũng phải, đây thật sự là một chuyện mất
mặt, khó mở miệng: "Anh gì ơi, cho em xin ít tiền đi!".

Anh xoay người, im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu hút sa sầm lại.

Có lẽ bị đôi mắt lạnh lùng trống trải của anh dọa, cô run lên, buông áo anh
ra, cẩn thận lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh,
không sợ hãi, không né tránh.

Có lẽ cô nhận ra, thiếu niên này không lớn hơn cô là bao. Tìm bạn cùng lứa
xin tiền, sự nhục nhã tận sâu trong lòng lập tức lớn thêm hàng trăm hàng
nghìn lần.

Dưới ánh mặt trời, mặt cô đỏ bừng, cô im lặng cúi đầu.

Nhưng trong tầm mắt lại xuất hiện một bàn tay thuôn gầy trắng trẻo, đặt
một tờ tiền màu đỏ vào hộp của cô.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thiếu niên kia đã xoay người bỏ đi.

Việt Trạch còn nhớ, từ đó trở đi, anh không còn gặp lại cô bé kia thêm một
lần nào nữa.

Mãi đến rất nhiều năm sau, khi anh đã trưởng thành rồi, có lần đến nhà
Doãn Thiên Dã chơi, nhìn thấy trên tập kịch bản phim điện ảnh do Tần
Cảnh làm đạo diễn, tên biên kịch "Mạc Doãn Nhi".

Anh chợt xao động, vờ như vô tình hỏi, là vị biên kịch nổi tiếng nào thế.
Tần Cảnh nói là bạn học cùng trường, nhưng sau này nhất định sẽ là biên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.