THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 254

Nghê Gia hết sức bình tĩnh đi tới, ngồi xuống chỗ của mình trong ánh mắt
cười như có như không của Việt Trạch, không biết đưa mắt nhìn đi đâu,
đành gãi gãi mũi: "Khụ, bạn học của tôi tạm thời có việc, đi rồi".

Việt Trạch gật gật đầu, ra vẻ rất tin cô: "Tôi biết".

"..."

Anh đã có cách để Nghê Lạc gọi cô ra đây, nhất định là ngay từ đầu đã nhận
ra cô đang nói dối rồi, thứ đàn ông nham hiểm! Anh đã nhận ra cô không
muốn đi rồi mà vẫn khăng khăng lừa cô ra đây, để cô xấu hổ thế này, thứ
đàn ông biến thái!

Nghê Gia đã hạ quyết tâm không trao đổi bất kỳ ánh mắt nào với Việt
Trạch, mà chỉ luôn im lặng nhìn về phía Nghê Lạc – thằng đần đã bị bán mà
còn giúp người ta đếm tiền soàn soạt.

Nghê Lạc quả đúng là ngố, không nhận ra giữa hai người có vấn đề, còn vui
tươi hớn hở nhìn Nghê Gia, cười tươi như bông hướng dương: "Nghê Gia,
anh Việt Trạch tốt lắm. Anh ấy biết dạo này em đang học quản trị nên cho
em mượn hết chỗ bài vở ghi chép của anh ấy ngày xưa".

Nghê Gia thấy bộ dạng siêng năng hiếu học lại phấn khởi bừng bừng của
Nghê Lạc, thật sự không biết nói gì, ánh mắt miễn cưỡng chuyển đến cái
mũi cao thẳng của Việt Trạch, nhưng vẫn không nhìn vào mắt anh, nho nhã
lịch sự nhưng hơi thiếu tự nhiên nói: "Cám ơn!".

"Có gì đâu." Việt Trạch mỉm cười, sao nghe có ý xấu đâu đây, "Nghê Lạc
như em trai tôi, là việc nên làm mà".

Nghê Gia siết chặt tay, rất muốn lật bàn, ai là em trai anh? Nhận họ quàng
xiên gì chứ?

Nhưng Nghê Lạc đi đến đâu cũng không sửa được cái tính nết của mình,
nghe Việt Trạch nói thế, ngay lập tức bắt đầu làm phản, nhận họ lung tung:
"Anh Việt Trạch, anh tốt bụng thật đấy. Nếu em có một người anh trai như
thế thì tốt biết bao, nhất định có thể học được nhiều điều bổ ích".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.