THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 255

Nghê Gia cố lắm mới không bóp nát cái ghế. Hàng chân mày thanh mảnh
của cô hết chau lại nhướng.

Thì ra thằng nhóc thối này trước đây học hành trớt quớt đều do người chị là
cô đây không làm gương hả? Muốn có anh trai như thế thì chị đóng gói mày
lại tống sang nhà họ Việt làm cháu thừa tự cho nhà người ta luôn nhé!

Việt Trạch ý tứ sâu xa nhìn khuôn mặt cứng đờ đến nỗi có thể làm bàn giặt
quần áo của Nghê Gia, mắt dào dạt ý cười, nói: "Anh cảm thấy chị gái cậu
rất tốt".

Câu này nghe kiểu gì cũng thấy sặc mùi ẩn ý.

Nghê Lạc chỉ là bé thỏ trắng ngây thơ, đương nhiên không nghe ra ẩn ý
trong lời của Việt Trạch, còn nghiêng đầu sang, ra chiều nhìn chằm chằm
Nghê Gia, ánh mắt tìm tòi nhòm từ trên xuống dưới. Cậu chống cằm suy
nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cân nhắc nói từng câu từng chữ: "Thỉnh thoảng
nghĩ kể cũng tạm được. Nhưng tiếc là lại không chịu nghĩ".

Việt Trạch nhịn cười, uống trà.

Nghê Gia: "...".

Mày mới không chịu nghĩ, cả nhà mày đều không chịu nghĩ!

Nhưng mình cũng nằm trong phạm vi cả nhà nó, thật là, mắng người cũng
bị liên đới dính đòn.

Nghê Lạc thấy sắc mặt Nghê Gia xám ngoét, còn an ủi: "Ngoan, tiếp tục cố
gắng đi, đừng nản chí. Một ngày nào đó, chị sẽ trở thành người chị gái tốt
số một trong lòng em".

Nói xong, cậu vò tóc Nghê Gia rối như cái ổ gà.

Thằng khốn Nghê Lạc ba ngày không ăn đòn đã lên nóc nhà lật ngói!

Sau khi trêu cô, Nghê Lạc nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi Việt Trạch: "Anh
Việt Trạch, buổi họp mặt các nhà quản trị khi nãy anh nói là hoạt động gì
thế?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.