THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 257

hơi giật mình.

Dưới ánh đèn vàng, thằng bé bướng bỉnh Nghê Lạc nghiêm túc và tập trung
hiếm có, không giống như cậu thiếu niên lỗ mãng thường ngày nữa, mà như
một thanh niên đang tràn đầy tự tin chờ bước chân vào xã hội. Nghê Lạc
như thế làm cô cảm động, lại càng làm cô yên tâm.

Mà dưới ánh đèn mông lung, Việt Trạch vừa bình thản vừa nghiêm chỉnh,
tay cầm bút chì, mạnh mẽ viết chữ vẽ hình trên giấy, giọng nói trầm thấp.
Nên mới nói, đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất...

Nghê Gia đỏ mặt, cuống quýt thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đút miếng xà
lách rõ to vào miệng.

Cơm nước xong xuôi ra đường, Nghê Lạc và Việt Trạch vẫn tiếp tục thảo
luận phương pháp làm việc thực tế của cơ cấu tổ chức dạng trực tuyến và
tham mưu. Mặt Nghê Gia dài ra, quả thật không thể miêu tả nổi tâm trạng
câm lặng hỏi trời xanh hiện giờ của cô.

Các nữ sinh trên đường lúc đi ngang qua cô đều bị thu hút phải ngoái đầu
lại. Nghê Gia đoán, trong lòng họ nhất định đang nghĩ, ồ, một người đẹp và
một đôi gay!

Đi cùng hai anh chàng đẹp trai thực tình chẳng có chút cảm giác ưu việt
nào.

Tới cổng trường Nghê Lạc, Nghê Gia bất chợt phát hiện ra sẽ phải đi riêng
với Việt Trạch, lập tức véo Nghê Lạc, ra lệnh: "Đưa chị về trường!".

Nghê Lạc không hiểu gì, chỉ chỉ sang phía đối diện: "Có vài bước thế này
mà còn bắt em đưa?".

Nghê Gia không nhìn Việt Trạch, chỉ trừng mắt nhìn Nghê Lạc, từng chữ
đều đượm vị cảnh cáo: "Đưa chị về ký túc xá, đêm khuya rồi, không an
toàn".

Nghê Lạc bị câu nói của cô kích thích đến giật cả mình: "Không an toàn?
Ai không an toàn? Chị nói chị hay nói người xấu đấy?", cuối cùng còn quái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.