THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 262

Khi cô vừa sống lại, cô từng nói chuyện kết hôn với bà nội, lúc đó cô cho
rằng tình yêu là thứ ít quan trọng nhất.

Hiện giờ, quan điểm của cô vẫn chưa thay đổi.

Bất kể là góc độ lợi ích hay góc độ tình cảm cá nhân, Việt Trạch chắc chắn
là đối tượng phù hợp với cô nhất.

Tình cảm cô dành cho Việt Trạch đến giờ chỉ có thể nói là rung động chứ
chưa phát triển đến mức say đắm sống chết có nhau. Còn tình cảm của Việt
Trạch dành cho cô, cô không rõ lắm, hẳn là hơn thích một chút nhưng chưa
đến yêu nhỉ? Như vậy cũng rất tốt, công bằng, không ai nợ ai.

Hơn nữa, với hiểu biết của cô về Việt Trạch, anh không phải kẻ dễ dãi tùy
tiện, giáo dục của gia tộc làm anh có trách nhiệm, thận trọng hơn những
người đàn ông bình thường.

Nếu như có thể phát triển tình cảm với Việt Trạch, cô mong còn không
được, nói gì đến từ chối.

Cô dần bình tĩnh lại, ngón tay hơi dùng sức, chủ động nắm tay anh.

Việt Trạch cảm nhận được lực của bàn tay cô, mềm mại và êm ái, bước
chân anh như ngừng lại, trong tim trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.

Anh cúi đầu nhìn cô, ý cười ấm áp trong mắt không tài nào che giấu nổi.
Đúng lúc cô cũng nhìn sang, chỉ thấy ánh đèn đường vàng vọt lờ mờ chiếu
qua bụi cây um tùm hắt lên lưng anh, khuôn mặt luôn lãnh đạm của anh giờ
khắc này lại ấm áp đến kì lạ.

Ý cười chan chứa nơi khóe môi đáy mắt đẹp đến nỗi làm con tim thổn thức!

Hai má Nghê Gia nóng bừng, cúi đầu chậm rãi đi theo anh, khuôn miệng
tươi cười chân thành khi nãy vĩnh viễn in sâu vào ký ức đêm nay.

Đến cổng ký túc xá, anh vẫn nắm tay cô, lưu luyến không muốn bỏ ra. Một
lúc sau, Nghê Gia mới ra sức rút tay ra khỏi tay anh, gió đêm thổi qua bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.