THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 266

Ban đầu, Việt Trạch vẫn rất có phép tắc chỉ nắm tay Nghê Gia đi trên con
đường mòn trong rừng trúc bảng lảng sương sớm. Nhưng rồi đột nhiên nghĩ
ra điều gì đó, anh cựa ngón tay, đổi thành mười ngón đan vào nhau.

Nghê Gia thoáng ngẩn ra, đáy lòng gợn lên niềm xúc động, cô chưa từng
nắm tay thế này với ai.

Cô đi sát gần anh thêm một chút, ngẩng đầu hỏi: "Anh học được ở đâu
thế?".

Việt Trạch mỉm cười, suy nghĩ một lát, cuối cùng thành thật thừa nhận:
"Nghê Lạc dạy đấy".

"..."

Việt Trạch sẽ không làm theo bộ "Sách lược cưa cẩm hẹn hò" của Nghê Lạc
chứ?

Học ai không học, lại đi học cái đồ củ cải lăng nhăng Nghê Lạc kia?

Nghê Gia căng thẳng, vặn hỏi: "Nó dạy anh cái gì? Đừng học thói hư tật
xấu của nó!".

"Ấy, em đang nói về em trai mình đấy." Anh tốt bụng nhắc nhở cô.

Nghê Gia xù lông: "Chính vì nó là em trai em nên em mới biết tỏng đức
hạnh của nó. Những mặt khác nó rất tốt, nhưng riêng vấn đề đối xử với bạn
gái thì không ra gì!".

Việt Trạch thấy cô lo lắng gào thét, kéo cô lại dỗ dành, lại căn cứ theo cách
Nghê Lạc đã dạy, rất đen tối ôm cô vào lòng: "Được được được, anh không
nghe".

Sự chú ý của cô dồn cả vào việc khác, đương nhiên không ý thức được việc
anh đang ôm cô rất chặt, tâm hồn phơi phới áp cằm vào thái dương cô.

Cô còn trộm nghĩ, chà, chàng này ngoan ghê, cũng biết dỗ dành mình đấy.
Thế nên cô hết sức hài lòng mềm giọng hỏi: "Nó đã dạy anh những gì?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.