THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 267

"Ừm, để anh nghĩ..." Cô gái trong vòng ôm mềm mại thế này, Việt Trạch
đương nhiên càng thật thà, "Nó dạy anh cách đoán màu áo trong để trêu
ghẹo...".

"Nó muốn ăn đòn à?" Nghê Gia cáu tiết, lập tức biến thành một con nhím.

Việt Trạch càng cười sảng khoái, cũng ôm chặt cơ thể bé nhỏ vì nhất thời
tức giận mà nhích tới nhích lui.

Tiểu Minh và Tiểu Lượng theo đằng sau, than thầm, ác ghê, hại em vợ
tương lai thế này đây!

Hai người thân mật đi được một lát, Nghê Gia vô tình ngẩng đầu, bỗng
dưng cứng đờ cả người, người đang chạy bộ trong ánh nắng mai đằng kia
chẳng phải là Nghê Lạc sao?

Chuyện bí mật phải làm sao đây?

Trong đầu Nghê Gia nổ ầm một tiếng, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ giơ
chân đá thẳng về phía người đang dịu dàng nhìn cô, tức bạn nhỏ Việt Trạch
còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra...

Trong cái nhìn kinh ngạc của Tiểu Minh, Việt Trạch xưa nay chưa từng bị ai
đá bất ngờ ngã xuống... đống lá trúc xanh to tướng được quét gọn vào ven
đường.

Giữa ngút ngàn những lá trúc bay bay, Nghê Gia cũng chẳng buồn đưa mắt
ngó Việt Trạch lấy một cái, chạy thẳng đến chỗ Nghê Lạc...

Tiểu Minh nhìn Việt Trạch rõ ràng chưa kịp phản ứng đã bị đá ngã vào
đống lá trúc, lòng cảm khái vô ngần: người bên gối quả đúng là có một
không hai!

Nghê Gia chạy như bay đến trước mặt Nghê Lạc, tim đập rộn lên, vờ ngạc
nhiên: "Sao sáng sớm đã ra đây chạy bộ?".

Nghê Lạc gỡ tai nghe ra, cũng rất ngạc nhiên: "Ngày nào em chẳng chạy ở
đây, nhưng mà chị ấy, chị cũng biết rèn luyện cơ thể á?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.