THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 322

Cô ngẩng đầu, kề tai anh thì thầm: "Còn anh lặng lẽ thế này, em ngồi xuống
rồi vẫn không nhúc nhích, em thật sự nghi ngờ không biết anh có phải khúc
cây không nữa?".

Mắt Việt Trạch sáng lòe: "Chẳng trách em lại thích ôm anh như thế".

Nghê Gia đẩy nhẹ anh một cái rồi ngáp cái oáp.

Việt Trạch không cười nữa, chăm chú nhìn cô, phát hiện gần đây cô gầy đi,
thở dài: "Một buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường có thể làm em mệt như
thế này. Đúng rồi, em có uống thuốc anh đưa đúng giờ không?".

Nghê Gia ngoan ngoãn gật đầu, cọ cọ lên cổ anh: "Uống chứ, nên dạo này
em thấy ngủ ngon lắm, không nằm mơ linh tinh, hơn nữa tinh thần cũng rất
sảng khoái".

"Sao anh thấy hình như không có hiệu quả gì", anh cau mày, "khi nào về
Bắc Kinh, em đi kiểm tra sức khỏe một lần nhé?".

"Vâng". Cô ngoan ngoãn trả lời như chú mèo nhỏ.

Anh đặt tay trên bụng cô, ngón tay thon dài khẽ gãi gãi vài cái: "Đói chưa?
Anh bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên nhé?".

Nghê Gia lắc đầu, đột nhiên lúng búng: "Em ngủ lâu quá rồi nên không thấy
đói nữa. Hay là mình xuống dưới chút đi, lúc đến đây em thấy phong cảnh
xung quanh rất đẹp, nhưng mệt quá nên chẳng ngắm nghía được gì".

Cả hai bèn thay quần áo xuống lầu, định đi dạo quanh đó, trên đường nếu
gặp món gì ngon thì nếm thử. Vừa mới xuống thang máy thì hai người
trùng hợp gặp Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh vừa đi chơi cả sáng về.

Doãn Thiên Dã tỉnh khô nhìn lướt qua Nghê Gia rõ ràng tinh thần không tốt
lắm và Việt Trạch rõ ràng tinh thần rất tốt, nói sâu xa: "Chơi trong khách
sạn cả sáng, tấm gương mẫu mực tự mình tìm vui là đây".

Nghê Gia ngơ ngác không hiểu gì. Việt Trạch liếc Doãn Thiên Dã, làm khẩu
hình miệng: "Muốn chết hả?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.