THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 324

Nghê Gia không đỏ mặt, cũng không xấu hổ, cười ha ha: "Ừ, kể ra cũng
đúng".

Chọn quần áo cũng không mất bao thì giờ, Nghê Gia không thích đồ hoa
văn mà thích đồ trơn, màu đen thì quá lẳng lơ, màu trắng thì quá ngây thơ,
cuối cùng chọn một bộ màu xanh nước biển.

Lúc tính tiền, Nghê Gia lại dựa vào quầy ngáp thêm cái nữa.

Tần Cảnh nhướng mày nhìn cô, cười đen tối: "Xem ra hôm nay ở trong
khách sạn cả sáng cũng mệt nhỉ?".

Nghê Gia còn chưa hiểu gì, có sao đáp vậy: "Vâng, ngủ cả sáng mà không
biết tại sao vẫn mệt thế".

Tần Cảnh không nhịn được cười: "Ngủ cả sáng thì sao không mệt cho
được?".

Sau câu này nghe cứ quái quái...

Giờ Nghê Gia mới chậm rãi ngộ ra, câu nói trong khách sạn của Doãn
Thiên Dã, câu nói vừa rồi của Tần Cảnh...

Nghê Gia quýnh lên: "Không phải cái 'ngủ' kia, dạo này em bận quá nên
mệt mỏi, sau khi đến đây thì ngủ cả sáng, anh ấy ngồi đọc sách thì phải".

"Ngày hôm nay đã trôi qua như thế sao? Hai đứa các em đúng là một cặp!"
Tần Cảnh gần như không còn gì để nói, cuối cùng lại bảo, "Thế thì chị phải
đưa em về nhanh lên mới kịp, nếu không anh chàng sẽ làm thịt chị mất".

Nghê Gia khẽ nhíu mày: "Làm gì đến mức đó?".

"Ầy, về thôi về thôi." Tần Cảnh đẩy Nghê Gia ra ngoài.

Nhưng cô vừa ra khỏi cửa hàng đã lại gặp người quen.

Lúc Nghê Gia nhìn thấy Ninh Cẩm Nguyệt đi tới, phản ứng đầu tiên là bực
bội, mãi mới có thời gian đến được Macau, có thể nắm tay vui đùa khắp
chốn với bạn nhỏ Việt Tiểu Trạch, kết quả lại phải để anh chịu ấm ức làm
người tình bí mật rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.