=================
Chương 6
Chàng trai thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng trên dưới hai lăm, tuy yên lặng
ngồi đó như một bức tượng nhưng lại thoáng toát lên vẻ khí phách oai
nghiêm không thể khinh thường. Tuy anh ta chẳng làm gì nhưng toàn thân
đều tỏa ra sự tự kiêu khiến người khác không thể bỏ qua.
Nghê Gia đột ngột bừng tỉnh, thì ra từ "quý tộc" – sự kết tinh của danh gia
vọng tộc nhiều thế hệ không phải là thứ mà nhà giàu mới nổi hoặc người tài
mới phất có thể so sánh được. Chỉ một ánh nhìn ngắn ngủi, đôi mắt màu hổ
phách của anh ta còn tĩnh lặng hơn màn đêm ngoài kia, lại có thể khiến trái
tim bình tĩnh của Nghê Gia như bị chất lỏng lạnh lẽo nào đó phủ lên làm
cho nghẹt thở. Chỉ một ánh mắt cũng đủ để người khác biết rằng, anh ta
tuyệt đối không đơn giản.
Không riêng gì ánh mắt, vẻ tuấn tú ưa nhìn của anh ta thật sự làm Nghê Gia
kinh ngạc. Kiếp trước cô chưa từng gặp người đàn ông này. Người đẹp trai
nhất cô từng gặp là Ninh Cẩm Niên. Nhưng nếu giờ phút này đặt Ninh Cẩm
Niên – lịch sự nho nhã mà âm hiểm tàn nhẫn – cạnh anh ta thì nhất định sẽ
lép vế hơn nhiều. Chỉ hy vọng về sau người đàn ông này không dính dáng
đến việc kinh doanh của gia đình cô, bằng không lời nói việc làm của cô
ban nãy nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho anh ta.
Trong đầu Nghê Gia nảy ra hàng loạt suy nghĩ, bước chân cô hơi khựng lại
một chút rồi ngay lập tức bình tĩnh cầm ly rượu trống trơn lên, đi ra ban
công. Lúc cô quay vào bên trong thì gần như mọi đồ vật quyên góp đều đã
được bày lên. Nghê Gia thờ ơ dạo một vòng, món đồ quyên góp có giá cao
ngay sau của cô là...
"Bút tích gốc của Vương Hi Chi, "Thất thiệp thiếp" trong tập "Thập thất
thiếp"(*) , 130 triệu – Ninh Cẩm Niên."
(*) Một trong những tác phẩm Thảo thư tiêu biểu của Vương Hi Chi. Đầu
mỗi bản đều có chữ "Thập thất" nên được đặt tên này. Nghê Gia nhướng