khẽ đôi mày thanh mảnh, chỉ mỉm cười, là bút tích thật của Vương Hi Chi
mà nhà họ Ninh giành được với giá 310 triệu của hãng đấu giá Sotheby's(*)
năm ngoái đây mà!
(*) Một hãng đấu giá nổi tiếng cung cấp rất nhiều các món đồ quý hiếm và
cao cấp. Món đồ này không chỉ có giá trị cực lớn, mà quan trọng hơn là tính
văn hóa sâu sắc, tất cả mọi thứ ở đây cộng lại cũng khó sánh bằng.
Bút tích thật của Vương Hi Chi, người mê đồ cổ thư pháp như cụ Việt nhất
định sẽ để ý. Trong lòng Nghê Gia không còn tự tin như ban đầu nữa, bức
thư pháp bút tích thật giá 310 triệu, yết giá 130 triệu, kim cương giá 50
triệu, yết giá 250 triệu. Cô điên thật rồi! Lúc này trong kiếp trước cô không
tham gia buổi dạ tiệc này mà đang mơ màng túy lúy ở Thượng Hải, xem ra
bản gốc thư pháp này là vật bảo đảm để nhà họ Ninh cướp thầu thành công
rồi.
Giành được hạng mục Max Power, giá hợp đồng cộng thêm tiềm năng thị
trường sau này nữa ít nhất cũng vài trăm tỷ, 310 triệu chỉ là mồi câu. Vả lại
dù không thành công, coi như KARNER của nhà họ Ninh ném 310 triệu
vào quỹ bảo vệ hành tinh xanh, quảng cáo như thế cũng không hại gì.
Nghê Gia vẫn nhìn chăm chú bức thư pháp gốc của Vương Hi Chi, đột
nhiên eo cô bị một vòng tay mềm mại ôm lấy, động tác thân mật ấy làm
Nghê Gia hốt hoảng. Cô cuống quýt quay lại liền nhìn thấy một gương mặt
tuyệt đẹp đang nở nụ cười rạng rỡ, không phải Tống Nghiên Nhi thì ai?
"Gia Gia, không phải cậu đi Thượng Hải sao? Lâu lắm không gặp, nhớ cậu
chết đi được!" Tống Nghiên Nhi không chỉ đẹp người mà giọng nói cũng
rất ngọt ngào.
Kiếp trước Nghê Gia thực sự coi Tống Nghiên Nhi là bạn thân. Mười tám
năm trước đó của cô cách xa một trời một vực tới thân phận của Tống
Nghiên Nhi, nhưng cô ấy chưa từng ghét bỏ cô, luôn đối xử rất tốt với cô,
cô cũng rất biết ơn. Hơn nữa, quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Nghê
cũng khá sâu sắc. Tống Minh, cha của Tống Nghiên Nhi xuất thân từ một