THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 347

Tống Nghiên Nhi mặc bikini đỏ, buộc một chiếc khăn lụa trắng mỏng tang
như cánh ve, thậm chí còn giống hệt cách buộc khăn của Nghê Gia lúc nãy.

Trên nền nhạc "My Dilemma", nụ cười của Tống Nghiên Nhi từ đầu đến
cuối vẫn luôn nhẹ nhàng tự tin, khác xa Tống Nghiên Nhi trước kia.

Nghê Gia giờ mới phát hiện ra, hình như mỗi lần gặp cô nàng là một lần cô
nàng thay đổi.

Tống Nghiên Nhi đẹp từ đầu đến chân, đi tới đâu cũng như tỏa sáng, nổi bật
giữa đám đông cũng không có gì là lạ, nhưng bất ngờ ở chỗ Tống Nghiên
Nhi đang thân mật khoác tay một người đàn ông xa lạ, ý cười rạng ngời,
nhìn thế nào cũng thấy giống một đôi tình nhân.

Người đàn ông kia hình như là dân bản địa, quen biết với rất nhiều người ở
đây, Tống Nghiên Nhi đi theo người đó lịch sự đúng mực chào hỏi những
người khác.

Đi vài bước, cô nàng nhìn thấy Nghê Gia, nói gì đó với người đàn ông bên
cạnh rồi đi về phía cô.

Trước mặt Nghê Gia, tuy Tống Nghiên Nhi vẫn cười nhưng độ rạng rỡ đã
phai nhạt ít nhiều: "Gia Gia, không ngờ cậu cũng đến đây".

Nghê Gia lảng sang chuyện khác: "Xem ra cậu đến có chuẩn bị nhỉ", cô hất
hất hàm về phía người đàn ông nọ, "nếu tôi đoán không nhầm, đó hẳn là
Tôn Lý".

Phong lưu nho nhã, đến chào hỏi với phần lớn những người ở đây, ngoại trừ
Tôn Triết chủ nhân bữa tiệc, chỉ có em trai của y là Tôn Lý thôi.

"Cậu quả nhiên luôn có mắt nhìn người." Tống Nghiên Nhi nửa đùa nửa
thật khen, nhưng vẻ đắc ý trên mặt không tài nào giấu nổi, "Cậu thấy thế
nào? Người đàn ông này so với Ninh Cẩm Niên thì sao?".

"Tôi không bao giờ đánh giá người đàn ông của người khác." Nghê Gia
chậm rãi uống một ngụm champagne, liếc nhìn cô nàng một cái. "Nghiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.