THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 373

Sau đó Tiểu Minh gọi đến báo cáo rằng trong buổi tiệc xuất hiện ma túy
giấy và rất nhiều cô gái bị hại, thậm chí có một người còn bị hành hạ cho
đến chết, cảnh sát cũng đến để xử lý hiện trường rồi.

Lòng Việt Trạch chùng xuống, nếu Nghê Gia xảy ra chuyện gì, làm sao anh
có thể tha thứ cho mình?

Anh lái xe quay ngược về khách sạn với trạng thái đầu óc hoàn toàn trống
rỗng. Hiện trường bị phong tỏa không vào được, anh bèn chạy lên tầng nhìn
thử, xác định cô đang bình yên vô sự đứng khoanh tay lặng lẽ ở một góc xa
xa mới yên lòng quay về phòng gọi điện thoại.

Mà bây giờ, cô an toàn ấm áp không mất một sợi tóc nép vào lồng ngực
anh, thậm chí anh còn cảm thấy thật may mắn. Vài ngày tới ở Macau, anh
chắc chắn sẽ không để cô lạc khỏi tầm mắt của mình nữa.

"Mọi việc có thuận lợi không?" Nghê Gia cất tiếng hỏi.

"Ừ, tốt lắm." Anh cúi đầu, thờ ơ trả lời. Ở góc độ này, có thể thấy rõ phần
cổ áo mở rộng của chiếc sơ mi cô mặc.

Hơi thở của Việt Trạch chợt trở nên nặng nề hơn, đột nhiên anh nhớ lại câu
nói đùa của anh bạn kia, hi vọng một ngày nào đó cô tiểu thư này có thể
mặc áo sơ mi của anh ta.

Nói thật, giờ phút này, ý nghĩ đó cũng đang thôi thúc anh.

Nghĩ thế, ánh mắt của anh cũng dời xuống thấp dần, dừng lại vài giây chỗ
ngực áo cô, lập tức tối sầm lại.

Vừa nhìn đã biết hai chiếc cúc áo kia bị dứt đứt. Tuy biết cô đủ bản lĩnh để
bảo vệ bản thân nhưng trong lòng anh vẫn lạnh đi.

Nghê Gia cảm nhận được bèn cúi đầu nhìn xuống, nói: "À, hôm nay có
người bất cẩn bị ngã nên kéo em theo, nhưng...".

Nghê Gia im thin thít, không nói tiếng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.