THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 389

Quy định của sòng bạc, lên bàn rồi, không được xuống.

Tim Nghê Gia như bị ai đâm một nhát. Vừa rồi cô đã nói không muốn giao
vận mệnh của mình cho người khác, người đàn ông này không hiểu tiếng
người hay sao vậy?

Cô thở phì phì như uy hiếp, giọng nhỏ tí chỉ đủ cho mình anh nghe thấy:
"Việt Trạch, anh không nghe rõ à? Việc của em không cần anh lo, anh dựa
vào đâu mà can thiệp...".

"Anh cho rằng vận mệnh của chúng ta đã gắn kết với nhau rồi." Giọng anh
nhẹ tênh, không hề nhìn cô.

Nghê Gia chợt ngẩn ra, đầu óc lập tức trống rỗng.

Chưa từng có ai gánh vác trách nhiệm thay cô, cũng chưa từng có ai bảo vệ
cô, chỉ có bản thân cô ôm chặt lấy mình. Vậy nên khi anh tự quyết định
thay cô thế này đúng là độc tài.

Cô rất phản cảm, rất ghen tị.

Nhưng trong lòng cô lại dâng lên niềm ấm áp đầy xót xa, ấm áp tới nỗi mắt
cũng nhức nhối theo.

Cô nghiến răng, cố gắng không chớp mắt, cố chấp nhìn anh, nhưng anh lại
không hề ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn đối thủ.

Tôn Lý nhíu mày, vừa muốn lên tiếng, Tôn Triết đã mở miệng trước: "Việt
Trạch, cậu muốn chơi ván thứ hai thay Nghê Gia?".

Việt Trạch hờ hững đáp: "Không chỉ vậy, tôi muốn xin đổi điều kiện các
anh vừa đưa ra".

Tôn Lý càng nhíu mày chặt hơn, lại muốn mở miệng, kết quả vẫn là Tôn
Triết cất lời trước: "Hả? Việc này thật khó xử, tại sao chúng tôi phải nghe
lời cậu?".

So với khẩu khí hòa nhã trầm bổng của Tôn Triết, giọng của Việt Trạch
luôn bình tĩnh: "Tôi sẽ cho anh một điều kiện khác mà anh thấy hứng thú".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.