THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 388

Nếu hôm nay thắng, cô cũng không thể giải thích với Việt Trạch sự không
tín nhiệm mình dành cho anh.

Cho dù kết quả thế nào, sự ngăn cách giữa cô và Việt Trạch đã được vạch rõ
rồi.

"Việt Trạch, xin lỗi anh! Em vẫn...", cô khẽ khàng nhoẻn cười, "xin lỗi anh,
em vẫn có thói quen nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Em không quen, và
cũng không thể giao vận mệnh của mình cho người khác".

Giọng cô nhẹ như lông hồng, dịu dàng êm ái như bông liễu, nhưng lại như
búa tạ nện vào lòng Việt Trạch.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cô độc của cô kiên quyết bỏ đi.

Anh còn nhớ, mỗi khi ở bên anh, cô luôn hồn nhiên hoạt bát, đáng yêu ngây
thơ. Anh đã có dạo tưởng rằng, anh đã làm cô bỏ gánh nặng và rối rắm
trong lòng xuống, làm cô quên dần đi trách nhiệm nặng nề kia.

Nhưng đến giờ anh mới phát hiện, thật ra cô vẫn là một con nhím. Nghê
Gia của giờ phút này mới là Nghê Gia thật sự. Cô độc, mệt mỏi, cảnh giác,
đa nghi, bất an, kiêu ngạo, kiên cường, cứng cỏi, tàn nhẫn.

Không dựa dẫm bất cứ ai, không tin tưởng bất cứ ai.

Đến giờ anh mới nhận ra, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn một thân một mình.

Có lẽ những người khác mãi mãi không thể bước vào thế giới của cô. Và
anh lại đúng là người khác ấy.

Anh nhìn cái bóng mờ ảo trong ánh sáng của cô, vô thức cong môi nở nụ
cười.

Giờ khắc này, tim anh đau như vỡ nát.

Nghê Gia đi đến trước bàn đánh bạc, vừa định ngồi xuống đã có người túm
lấy tay cô ngăn lại.

Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, kinh ngạc nhìn sang thì
đã thấy Việt Trạch kéo ghế ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.