Chương 7
CHƯƠNG 7
Type-er: MỀU
Nghê Gia cười nhạt, thủng thẳng đáp trả: "Tôi chỉ biết cậu thích cướp bạn
trai của người khác, không ngờ cậu còn thích cướp cả gia đình của người
khác nữa. Cậu thích đồ của người khác đến thế sao? Nhưng cậu và mẹ cậu
vốn không nơi nương tựa, giờ đã có được mọi thứ, cậu còn muốn nữa sao?"
Cô nói chuyện nhẹ như khói, nhưng ý đi kèm lại tát thẳng vào mặt ả: Hai
mẹ con Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi vừa thấp hèn vừa tham lam, số đỏ tu hú
chiếm tổ chim khách ở hai nhà Nghê, Tống mà còn chẳng biết thoả mãn.
Nghê Gia nói năng nhẹ nhàng nhưng sự khinh khi trong mắt hiện rất rõ:
"Mạc Doãn Nhi, vào nhà họ Tống rồi mà vẫn chưa buông tay bên nhà họ
Nghê, thật đúng phong cách bắt cá vài tay với đàn ông của cậu! Một đứa
con riêng thân phận thấp kém như cậu trở thành đại tiểu thư, còn tôi chịu
khổ thay cậu mười tám năm. Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, còn dám đứng
trước mặt tôi ra vẻ uất ức? Cậu có biết xấu hổ không?" Những lời này làm
những giọt nước mắt sắp sửa tràn ra của Mạc Doãn Nhi ngưng bặt.
"Đúng là bà nội không cho cậu bước chân vào cửa. Bà nói cậu về nhiều
quá, lần nào cũng lôi kéo mẹ và em trai cô lập tôi, như thế thì còn lâu tôi
mới hoà nhập được với cái nhà này. Mạc Doãn Nhi, cậu ác thật đấy, đã
cướp cuộc sống của tôi mười tám năm vẫn chưa đủ, còn muốn cướp cả đời
nữa. Giờ cậu ra vẻ yếu đuối khóc lóc cho ai xem?" Cuối cùng Nghê Gia lấy
bà nội ra để dồn trận, nhắm thẳng vào Mạc Doãn Nhi đang vờ đáng thương
kêu gọi sự thông cảm, thực ra là muốn hại Nghê Gia không được người nhà
đón nhận, Mạc Doãn Nhi quả thực bụng dạ khó lường.
Những người biết chuyện đứng quanh đó đều sợ phát khiếp vì lời nói qua
loa mà đầy cay độc của Nghê Gia, tuy thấy cô độc miệng nhưng cũng hiểu
mỗi câu cô nói đều rất có lý. Chưa kể, vinh quang trước kia của Mạc Doãn
Nhi là nhờ Nghê Gia, còn người đàn bà nghèo khổ Mạc Mặc cũng đã lắc