THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 413

Ninh Cẩm Niên nhìn Nghê Gia, ánh mắt rất kì quái, đột nhiên nhếch môi
cười, giống như châm chọc hoặc như tò mò, không nói không rằng đi ra
ngoài đóng cửa lại.

Chỉ còn Nghê Gia và Mạc Doãn Nhi trong khoang thuyền bập bềnh.

"Biết vì sao lại trói mày ở đây không?" Mạc Doãn Nhi vững vàng ngồi
xuống, hai tay che đầu gối, mặt còn đỏ ửng vì vừa trải qua màn vận động
kịch liệt.

Nghê Gia không trả lời, tỉnh bơ dựa vào vách thuyền, cảm giác lắc lư làm
cô váng đầu hoa mắt, giờ cô không có nổi sức lực mà đứng dậy nữa.

Nghê Gia giờ chỉ mặc bộ lễ phục màu đỏ ướt sũng dán sát vào người. Làn
da vốn trắng trẻo giờ lại được màu đỏ của váy tôn lên càng thêm mịn màng,
gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn phơn phớt đỏ. Mái tóc dài ẩm ướt rối tung,
nhưng đôi mắt lại hết sức yên tĩnh và lơ đễnh, toát ra vẻ đẹp đến kinh ngạc.

Mạc Doãn Nhi ghen tị với vẻ đẹp thờ ơ cao ngạo của cô.

Lúc Ninh Cẩm Niên sai người ra tay với Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi
đề nghị bắt luôn Nghê Gia đến đây. Đám người được thuê nói có kẻ khác
đuổi giết cô, bọn chúng thấy cô rơi xuống biển nên vớt cô lên luôn.

Đúng là như được trời giúp.

Mạc Doãn Nhi dạt dào hứng thú nhìn Nghê Gia, rất muốn biết khi bị ả nắm
trong tay, cô sẽ có tâm trạng thế nào.

Nhưng một lúc lâu mà Nghê Gia cũng không ngó tới ả, chỉ chán nản dựa
vào vách, trên mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn khinh thường. Nhưng
sắc mặt hết đỏ lại trắng, tiếng hít thở lúc mỏng manh lúc dồn dập.

"Thì ra mày ốm à?" Mạc Doãn Nhi nhích lại gần, muốn sờ trán cô, cô phản
cảm quay mặt đi chỗ khác.

Tay Mạc Doãn Nhi treo giữa không trung, mắt ả sa sầm, cười: "Để tao chữa
hộ mày!". Nói xong, ả hất xô nước đá để ướp lạnh champagne bên cạnh vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.