THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 412

Cô như đang nằm trong lồng hấp, người mệt mỏi nhũn ra, thế giới quay
mòng mòng. Cô giãy giụa muốn đứng lên thì phát hiện chây tay đều bị trói,
mắt cũng bị bịt vải đen.

Cô hốt hoảng, lập tức tỉnh táo lại, có vẻ như mình đang bị đặt trên một tấm
thảm trải sàn mềm mại.

Bên cạnh có người đang cử động.

Tiếng hôn môi quấn quýt, tiếng cơ thể va chạm dữ dội...

Nghê Gia sởn hết da gà, lợm giọng muốn nôn ra.

"Thoải mái chứ?" Giọng đàn ông sặc mùi ghen tị, "Anh với gã ta ai giỏi
hơn?", tiếp theo là tiếng động chạm cơ thể càng mạnh mẽ.

Người đàn bà "a" lên một tiếng, giọng lơi lả như tơ: "Đương nhiên là anh
rồi". Giọng đàn ông mềm đi, có vẻ day dứt: "Xin lỗi, để em chịu ấm ức rồi".

Cảm giác lạnh toát đánh úp từ đầu xuống chân Nghê Gia. Tiếng nói này
quen thuộc quá, không phải Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi thì ai?

Nghê Gia nhíu mày, sao hai người này nhanh thế đã ở bên nhau rồi?

Sau mấy phút đồng hồ chịu giày vò, cuối cùng kẻ bên cạnh đã im miệng.
Nhưng thế giới của Nghê Gia vẫn đang xoay như chong chóng.

Chừng mươi phút sau, có người tiến lên túm bả vai Nghê Gia đầy thô bạo,
kéo cô ngồi dậy, một tay giật miếng vải đen trên đầu cô ra.

Nghê Gia liền thấy gương mặt lạnh như tiền còn hơi đỏ của Ninh Cẩm
Niên. Giờ mới phát hiện ra, cảm giác bập bềnh cứ quanh quẩn mãi không
hết vừa rồi không phải vì cô sốt cao, mà là vì đang nằm trong khoang
thuyền.

Dưới ánh đèn tù mù, mặt Mạc Doãn Nhi còn hây hây đỏ, váy kéo đến eo,
bắp đùi còn có vài vệt màu hồng nhàn nhạt. Ả không hoảng loạn, đủng đỉnh
chỉnh trang quần áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.