THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 410

"A Trạch!"

Còn cả khoảnh khắc anh đề nghị công khai qua lại, trong mưa to gió lớn
sấm sét đầy trời, cô nở một nụ cười rạng rỡ, ngập tràn hạnh phúc, nói:

"Được chứ!"

Việt Trạch đau đớn như bị dao găm vào tim, biết phải đi đâu tìm cô đây?

Nước biển tràn vào làm mắt anh nhức nhối, đột nhiên, trước mặt hình như
có thứ gì màu đỏ dập dềnh.

Cô gái trôi nổi trong nước như người cá, tóc dài bồng bềnh theo sóng nước,
chiếc váy đỏ như hoa nở dưới đáy biển xanh đen. Mà trên lồng ngực cô còn
có một lỗ đen, máu loãng rỉ ra như suối uốn lượn xung quanh.

Phút giây ấy trong lòng Việt Trạch chợt lóe lên ánh sáng, anh dùng hết sức
lực bơi đến, nương theo dòng nước ôm chặt cô vào lòng.

Đã mất rồi lại tìm thấy.

Anh sẽ không bao giờ buông tay ra nữa, nhìn ngực cô ứa máu, anh tranh thủ
từng phút từng giây ôm cô ra sức bơi lên trên.

Mưa gió trên mặt biển nhằm đầu anh nện xuống, mà toàn thân cô đã lạnh
toát mềm oặt dựa vào ngực anh.

Những người khác đã bày sẵn thuyền, men theo những con sóng nhấp nhô,
cố gắng bơi về phía bờ biển.

Việt Trạch bơi đến, đặt cô lên thuyền rồi xoay người trèo lên, nhanh nhẹn
xé áo sơ mi làm garo cầm máu cho cô.

Cô nghiêng đầu, tóc đen che hết mặt. Anh không dám động bừa bãi vào cô
nên buộc lòng phải nghiêng người đi cố gắng dùng cơ thể mình để che cơn
bão táp đang ùn ùn kéo tới cho cô, đồng thời nhẹ giọng an ủi: "Cố chịu
đựng một lúc, đừng ngủ. Anh sẽ luôn ở bên em, đừng sợ. Anh sẽ không để
em làm sao đâu".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.