THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 409

Việt Trạch xoay người nhảy qua lan can cầu, vừa toan lao xuống đã bị mấy
người đằng sau giữ lại, cuống quýt gào lên: "Anh Ba, bão sắp đến rồi, nhảy
xuống sẽ chết".

"Tránh ra!" Việt Trạch gồng mình thoát khỏi sự trói buộc của mọi người,
nhún người nhảy khỏi cây cầu.

Những người còn lại choáng váng, trơ mắt nhìn Việt Trạch biến mất trong
lớp sóng, ngay lập tức, một nửa ở lại yểm hộ, nửa kia đua nhau nhảy xuống.

Việt Trạch ra sức lặn xuống, nhanh chóng tìm thấy chiếc thuyền nhỏ đang
nghiêng ngả nổi dần lên. Nhưng anh nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng
dáng Nghê Gia.

Anh hít một hơi, tìm kiếm chung quanh, lặn cả xuống chỗ nước sâu cũng
không thấy cô đâu.

Lúc anh ngoi lên thì bão đã mạnh hơn, những người còn lại cũng không có
thu hoạch gì.

Lòng Việt Trạch thắt lại, không mảy may nghĩ ngợi lại ngụp xuống, mọi
người cũng rối rít lặn xuống theo.

Dòng hải lưu càng lúc càng xiết, có người bơi đến muốn kéo anh lên, nhưng
anh không chịu, vẫn cố chấp tìm kiếm khắp nơi, anh không thể lên được.
Nghê Gia của anh đã rơi xuống xó xỉnh nào của vùng biển này rồi, làm sao
anh có thể lên bờ được?

Dưới mặt nước những tiếng ầm ĩ của gió mưa dường như đã rất xa xôi.
Song cái tĩnh lặng này lại càng khiến anh sợ hãi, tĩnh lặng như không còn
sự sống, không còn tương lai nữa.

Sao anh có thể để cô bé sợ tối, sợ lạnh, sợ cô độc kia một mình ở lại nơi
tĩnh lặng tối tăm lạnh lẽo này? Mới chỉ nghĩ đến cảnh mình cô trôi dạt mãi
mãi dưới đáy biển thôi mà tim anh đã đau đến mức mất cảm giác.

Anh phát điên nhớ lại khuôn mặt kinh hoàng của cô đưa tay về phía anh cầu
cứu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.