THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 426

Cơ thể Việt Trạch nóng ấm khiến Nghê Gia không biết, nó rốt cuộc là sự
mâu thuẫn quen thuộc hay sự an toàn xa lạ.

Khi một cảm giác bài xích vừa được đè xuống thì một cảm giác đáng sợ
khác lại được khơi lên.

Nhất thời, cô cảm thấy đau thương tột cùng.

Lúc Nghê Gia muốn đẩy anh ra, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng đã bào mòn
hoàn toàn ý chí của cô, không khí càng lúc càng loãng, cô không tài nào thở
nổi, cuối cùng chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô lập tức ngất xỉu.

Thế giới của cô trở nên tối mịt.

Khi ý thức quay trở lại thì Nghê Gia thấy cơn nóng nực trong cơ thể đã tan
biến, vô cùng thoải mái.

Cô tỉnh lại là vì nghe được giọng nói quen thuộc, chẳng phải là em trai yêu
quý của cô đó sao: "Chẳng trách lần này em đi Đức chị ấy lại không kè kè
như hình với bóng, hóa ra là chạy đến Macau chơi bài bạc. Lớn thế rồi mà
vẫn không làm người khác bớt lo".

Nghê Gia mở mắt ra, nhìn Nghê Lạc: "Không nói xấu chị một lúc thì chết
à?". Nói xong cô mới nhìn sang, Việt Trạch cũng ngồi bên cạnh, trên vầng
trán hằn vết mệt mỏi nhưng vẫn trấn tĩnh như thường.

Nghê Gia nhớ lại việc hai người làm ở ghế sau ô tô trước khi cô ngất đi, xẩu
hổ quay mặt đi, không nhìn anh.

Việt Trạch vẻ mặt mờ ám, ánh mắt khẽ vờn quanh cô, đúng mực hỏi: "Thấy
khá hơn chút nào chưa?".

Nghê Gia cụp mắt gật gật đầu, cuối cùng bổ sung thêm một câu: "Đã hạ sốt
rồi".

Cô còn chưa dứt lời, Nghê Lạc đã cốc trán cô.

"Xin chị, chị làm ơn chăm sóc mình cho tốt được không, đừng liên lụy đến
em!" Nghê Lạc miệng ngậm nhiệt kế, hết sức bực dọc nhìn cô, "Lần sau chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.