THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 425

Trên cầu, vào khoảnh khắc tận mắt nhìn cô rơi xuống, trong đầu anh chỉ còn
hai chữ: Xong rồi! Hai mươi ba năm qua, anh chưa từng trải qua giây phút
nào tuyệt vọng và khủng hoảng nhường ấy.

Anh thề nhất định phải tìm được cô, nhất định sẽ không từ bỏ.

Khi Nghê Gia hôn anh, Việt Trạch quả thực không kiểm soát nổi nữa.

Anh đã quên mất việc cô bị ốm, quên rằng cô đang sốt, quên rằng thần chí
cô đang mơ màng, đầu óc chỉ còn một ý niệm...

Anh khát khao có được cô, ngay bây giờ!

Việt Trạch quyết liệt hôn trả, lên thùy tai nhỏ xinh, lên cổ mềm mảnh dẻ của
Nghê Gia.

Nghê Gia khẽ run rẩy trong lòng anh, nụ hôn của anh lại nóng bỏng như
trộn với lửa, dày đặc lan khắp mặt cô.

Cô cảm thấy choáng váng, không ngăn nổi cơn rung động trong lòng, sự
thân mật dữ dội này làm cô không đủ sức chống trả, cô mệt mỏi hừ một
tiếng, chỉ còn sức để thở dốc.

Nghê Gia run rẩy, không biết anh có thể xua đi cảm giác sợ hãi người khác
của cô không, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.

Đôi tay mềm mại của cô tham lam vuốt ve những đường nét lồng ngực của
anh qua lớp áo sơ mi. Sự thân mật này tựa như làm vơi đi sự râm ran dưới
đáy lòng.

Cơn sốt trong người Nghê Gia càng lúc càng cao, từng luồng nhiệt liên tiếp
tràn vào trong cô, như thể cô đang bị ngâm trong một bể nước nóng.

Đầu cô cũng càng lúc càng nặng, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng cảm xúc
càng rõ rệt hơn, có cái rất quen thuộc, có cái rất xa lạ. Trong lúc những nụ
hôn của Việt Trạch liên tiếp rơi xuống môi cô, cổ cô, ngoài mùi hương bạc
hà thuộc về riêng anh còn cả mùi vị xa lạ nào đó không có ở anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.