THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 423

Cô lắc đầu, vắt tay lên ôm cổ anh, môi thoáng ý cười, thì thào lẩm bẩm như
đang nằm mơ: "Em chỉ biết, anh nhất định sẽ đến cứu em".

Giọng cô yếu ớt, sự dịu dàng chưa từng có đó như một ngón tay mềm chạm
vào lòng anh. Tuy nhiên Việt Trạch vẫn phát hiện ra tình hình cô không ổn.

Người trong lòng còn mềm mại hơn trước, như một dòng nước, cánh tay
ngọc mệt mỏi khoác lên cổ anh, nhưng còn giống ra sức siết chặt anh hơn.

Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngâm trong mưa lâu như thế, cả người đã lạnh như
băng, chỉ riêng xương gò má còn phơn phớt hồng. Đôi môi cô cũng trắng
bệch, con in hằn dấu răng, như cố gắng chịu đựng một phen tra tấn khổ sở.

Tim anh đau như xé, liền ôm cô chặt hơn, nhanh chóng nhảy khỏi thuyền
lên xe, lấy quần áo khô thay cho cô, ôm riết vào lòng.

Trời đã tang tảng sáng, mưa vẫn tí tách rơi, cầu đã được thông, cảnh sát
căng đường giới tuyến để dọn dẹp cây cầu hỗn độn, còn liên tục kiểm tra
những chiếc xe qua lại.

Dòng xe cộ cứ đi được một lát lại dừng.

Trong lòng Việt Trạch dâng lên một cảm giác lo lắng. Lên xe không bao
lâu, hơi lạnh trên người Nghê Gia đã dần tan đi, ngược lại càng lúc càng
nóng hầm hập. Chẳng biết tại sao, từ đầu đến cuối cô vẫn run rẩy như thế.

Anh nghĩ giờ trên đảo giới nghiêm, khắp nơi đều là cảnh sát, cũng coi như
an toàn. Anh muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô khăng khăng không chịu,
cứ nói đi nói lại phải về nhà.

Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết cô làm sao,
chỉ biết sau khi nhìn thấy anh, cô như đứa trẻ quấn chặt làm anh dần dà mệt
muốn đứt hơi.

Nhưng sao anh không nỡ gỡ tay cô ra, chỉ cúi đầu, hỏi nhỏ: "Sao thế?".

Anh còn chưa dứt lời, cô đã ngẩng lên, hơi thở nóng cháy phả lên mặt anh,
một giây sau, cô ghé lại gần, thô bạo gắng sức hôn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.