THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 422

Chương 55

Lúc Việt Trạch mở cửa ra, trong khoang thuyền đã không còn bóng người.

Lòng dạ còn chưa yên đã thắt lại.

Theo lý thuyết, Ninh Cẩm Niên sẽ không dám hành động khinh suất. Việt
Trạch nhìn chằm chằm vết cáu bẩn trên thảm trải sàn cùng vũng nước đọng
to tướng một góc, cau màu.

Lúc này, trên mạn thuyền có người hét to: "Anh Ba, đây này!".

Việt Trạch lập tức chạy lên, Nghê Gia đang nằm nghiêng giữa một vũng
nước trên sàn tàu quét sơn trắng.

Mái tóc cô xõa tung, sắc váy đỏ sẫm như hoa hồng nở rộ.

Chiếc váy đỏ khó khăn lắm mới che được hết ngực cô, bả vai, bắp tay trắng
nõn và đôi chân thon dài đều lộ ra ngoài. Trong đêm tối, trên làn váy đỏ, cơ
thể của cô trắng đến nhức mắt.

Việt Trạch tức tốc chạy đến bên cạnh cô, chỉ thấy trong màn đêm lạnh lẽo,
gương mặt cô lại đỏ hây hây.

Cô nhắm chặt mắt, lông mi dính đầy nước mưa, trầm tĩnh như nàng công
chúa ngủ trong rừng.

Anh cởi áo gió, chuẩn bị bọc cô lại thì cô đột ngột mở to mắt, đôi mắt trong
trẻo như vừa được nước gột rửa, nhìn anh không chớp mắt.

Việt Trạch ngẩn ra vì ánh mắt cô, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp. Ngay
sau đó, cô cong môi, nở một nụ cười rất khẽ: "Anh đến rồi?".

Đầu óc Việt Trạch khẽ run lên, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào,
luống cuống tay chân buộc vạt váy bị xé toang của cô lại, rồi quấn cô vào
chiếc áo gió bế lên.

Anh vội vàng rảo bước, áp mặt vào khuôn mặt đẫm nước mưa của cô, dịu
dàng hỏi: "Lạnh không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.