THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 420

Cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng phải kiên cường mà sống tiếp.

Nhưng cô cũng không tuyệt vọng, cô biết có người đang tìm kiếm cô khắp
nơi như phát điên, anh sẽ đến, nhất định sẽ đến.

Đầu cô lại như bốc lửa, mắt cô mờ đi, cảm giác choáng váng càng lúc càng
rõ rệt. Cô cố gắng không để mất ý thức, cô cần kéo dài thời gian, chờ Việt
Trạch đến cứu cô.

Cửa mở ra, mấy gã đàn ông bước vào.

Có kẻ do dự: "Không sao chứ, trông cô ta có vẻ là con nhà giàu".

Nghê Gia nghe xong câu này, lòng thầm tính toán.

Mạc Doãn Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không dám làm thì ra ngoài!".

Mấy tên đó nháo nhào nhìn sang, cô gái rúc mình trong góc xó kia tóc dài
như thác, tuy mặt bị che khuất nhưng thân hình mịn màng lộ ra sau làn váy
đỏ vẫn đủ để làm cho người ta ngơ ngẩn.

Sự đối lập thị giác giữa hai màu đỏ trắng làm máu trong người mấy gã sôi
sùng sục.

Mạc Doãn Nhi cong môi cười nhìn Nghê Gia.

Nghê Gia vẫn không nhúc nhích, mái tóc dài che mặt cô, không nhìn ra cảm
xúc gì. Cả người cô toát ra vẻ mệt mỏi, ngay cả hai tay bị trói sau lưng cũng
rũ xuống thõng thẹo.

"Xem ra mày cũng biết giãy giụa là vô ích nhỉ?" Mạc Doãn Nhi từ trên cao
nhìn xuống, giễu cợt, "Thực ra mày cũng hiểu chi bằng cứ hưởng thụ đi,
đúng không? Quả nhiên cũng sắp ti tiện bằng tao rồi".

"Mạc Doãn Nhi!" Nghê Gia không biết lấy đâu ra sức mạnh, nhưng lời nói
ra lại hung ác quyết liệt khác thường.

"Nếu cô muốn hạ nhục tôi thì tôi đã cảm nhận được rồi. Hôm nay, cho dù
xảy ra chuyện gì hay không, tôi cũng sẽ ra khỏi đây. Hơn nữa tôi thề, sau
này, tự tay tôi sẽ hủy hoại cô!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.