THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 474

Nhưng đối diện với ánh mắt của y, trong lòng Nghê Gia chẳng gợn lên bất
cứ cảm xúc nào.

"Khương Hoàn Vũ", cô bỗng bình tĩnh lại, trong giọng nói không có buồn
vui, cũng không có yêu hận, "anh không biết có một cụm từ là vật đổi sao
dời à?".

Nghê Gia nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, ngẩn người một lát.

Cô hiểu rõ thái độ của Khương Hoàn Vũ, kiểu nhân vật đàn anh cùng
trường dịu dàng, nhẹ nhàng lương thiện, rất dễ mềm lòng, đối tốt với tất cả,
nhưng lại xấu ở cái nết tốt với tất cả đó.

Chỗ nào y cũng tốt, song lại không có sức chống cự với loại con gái như
Mạc Doãn Nhi. Cô biết hiện y day dứt và sám hối thật, nhưng thế thì có ích
gì?

Nghê Gia của quá khứ đã chết rồi, nếu sai lầm có thể được tha thứ dễ dàng
như thế, chẳng phải tất thảy tổn thương từng nếm trải trước kia là trò cười?

"Anh sống lại vì ai, không liên quan đến tôi. Nhưng tôi sống lại, tuyệt nhiên
không vì anh."

Vẻ lạnh nhạt của Nghê Gia càng làm lòng Khương Hoàn Vũ chùng xuống,
y còn muốn giữ cô lại thì cô đã xoay người bỏ đi.

"Gia Gia!" Y ngồi dưới đất, không kịp đứng dậy, đau đớn gọi, "Nhưng trên
cõi đời này, chỉ có mình anh biết em đã trải qua những gì, chỉ có mình anh
biết những thống khổ của em!".

Bước chân Nghê Gia khựng lại, mặt lạnh hẳn đi: "Thế thì sao? Biết, nhưng
lại chỉ thờ ơ không làm gì, như vậy càng có lỗi".

Y gần như tuyệt vọng, run giọng: "Lẽ nào em không muốn biết kết cục của
Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi?".

Nghê Gia đứng đó, giữ im lặng, chừng mươi phút sau đáp: "Không cần, biết
ở đời này là đủ rồi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.