lạnh lùng thật, nhưng kiểu lạnh lùng như chim cánh cụt Nam Cực cũng là
một thứ biểu cảm mà. Nhưng mà Việt Trạch nhà ông, không nóng không
lạnh, không mặn không nhạt, haizz, chỉ có thể đổ tại thằng bé số khổ, từ nhỏ
cha mẹ quanh năm suốt tháng ở bên ngoài lại mất sớm.
Ấn tượng của cụ Việt với Nghê Gia rất tốt, nhưng Việt Trạch không tỏ vẻ gì
đặc biệt, chỉ có thể tạm gác sang một bên. Ông suy nghĩ một lát, cười ha ha
trở về chủ đề chính: "Con muốn nhảy điệu mở màn với ai?"
"Con không muốn nhảy." Việt Trạch tỉnh bơ, "Để Thiên Dã với Tần Cảnh
nhảy đi".
"Thiên Dã vừa bảo với ông, nó có việc đi trước rồi."
Trong sảnh tiệc rộng rãi, mấy chục chiếc bàn tròn đã được bày biện xong
xuôi, khách khứa cũng sôi nổi vào chỗ. Nghê Gia tìm tới vị trí của mình
theo số bàn trên thiệp mời. Rất không may, Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn
Nhi và cả Ninh Cẩm Niên đều ngồi cùng bàn với cô, còn gần sát nhau. Thứ
tự từ trái sang phải lần lượt là Mạc Doãn Nhi, Nghê Gia, Tống Nghiên Nhi,
Ninh Cẩm Hiên.
Tống Nghiên Nhi nho nhã lễ phép không chút hứng thú, Mạc Doãn Nhi
quay ngoắt một trăm tám mươi độ từ vẻ cao quý lạnh lùng, tràn đầy đe dọa
trước mặt phái nữ sang thần thái rực rỡ, tao nhã động lòng người nói
chuyện với cánh đàn ông bàn đối diện. Tất nhiên tất cả các anh bàn đó đều
rất ấn tượng với ả, nhiệt tình bắt chuyện lại.
Tuy Ninh Cẩm Niên còn chưa quen thân với ả, thoạt nhìn hơi mất tự nhiên,
nhưng rõ ràng là lúc hắn nhìn Mạc Doãn Nhi, hai mắt sáng lóe một cách bất
thường. Mạc Doãn Nhi nhiệt tình với mọi anh chàng nói chuyện với ả, có
điều, bao nhiêu chú ý đều nằm cả trên người Ninh Cẩm Niên, ả nghiêng
người hẳn sang phải, dáng vẻ thướt tha quyến rũ.
Nghê Gia đi tới, rất "bất cẩn" mà lén lút kéo ghế của mình. Thân thể vốn
nghiêng ngả, khuỷu tay chống trên mặt bàn, Mạc Doãn Nhi tơ tưởng ái tình
đang hồn nhiên chống cằm đột nhiên mất trọng tâm, bàn tay trượt đi, suýt