Nhưng nếu đã biết Ninh Cẩm Niên có thể ở thành phố này, có thể làm tổn
thương Nghê Gia, cậu không thể giả vờ không biết gì tiếp tục vui vẻ.
Nên lúc ở nhà một mình, cậu để lại đoạn ghi âm kia, cậu phải đi tìm Ninh
Cẩm Hạo để nghĩ cách, cậu biết với tính của Ninh Cẩm Hạo, chỉ cần nói rõ
chân tướng sự thật cho anh biết, nhất định anh sẽ không tha cho Ninh Cẩm
Niên.
Cậu thu lại đoạn ghi âm kia sau khi nhận điện thoại của Mạc Doãn Nhi,
nhất thời cảm khái và đau lòng, không hề muốn mấy lời này là lời trăng trối
trước lúc lâm chung. Cậu còn muốn dắt Nghê Gia đi trên thảm cưới nữa.
Điều duy nhất cậu không ngờ tới là Tống Nghiên Nhi lại đến nhà cậu, còn
đưa đoạn MP3 cho Nghê Gia, kết quả là làm hôm nay hỗn loạn thế này.
Nghê Gia ngồi dưới đất, cứng đờ ngẩng đầu nhìn Việt Trạch, thấy ánh mắt
sâu thẳm của anh rơi trên người mình mới chậm rãi đứng lên, mắt đối mắt
với anh.
Cô không nói nên lời dù chỉ là một câu, cũng không muốn nói gì, mấy hôm
nay bất tri bất giác cô đã hiểu anh rất rõ rồi.
A Trạch của cô lãnh đạm thanh tịnh, không thích phiền toái, không thích dài
dòng, luôn không bị ràng buộc nhưng lại hết sức tuân thủ nguyên tắc. Song,
sự ngang bướng và cái tâm cao khí ngạo trong anh vĩnh viễn sẽ không thay
đổi.
Việc anh đã quyết thì sẽ không nuốt lời.
Vì sao đến giờ cô mới hiểu anh? Cô rất muốn trao anh một nụ cười, nhưng
lại không làm nổi, mà anh cũng không đợi cô, trái lại nhìn về phía Ninh
Cẩm Niên:
"Tao tống bố mẹ mày vào tù, bắt họ phải chịu án tử hình, tất nhiên mày sẽ
quấn lấy nhà họ Việt cả đời. Còn tao, nhất định cũng sẽ đuổi giết mày cả
đời vì vụ bắt cóc và gây tai nạn xe của mày. Nếu chỉ có thể có một người
sống, vậy thì hôm nay kết thúc luôn đi."