bóp cò, xác suất chết là một phần sáu, ai chết trước là người thua cuộc.
Lời của hắn bạt đi trong gió rất nhanh, nhưng toàn thân Nghê Gia đã lạnh
toát.
=================
Chương 69
Nước mắt trong mắt Nghê Gia còn chưa khô, cả thế giới đều trở nên mơ hồ,
nhưng chỉ có khuôn mặt của Việt Trạch là rõ nét một cách khác thường. Gió
to làm da anh bợt bạt, mái tóc ngắn ngỗ ngược bay dạt, nét mặt thanh xuân
đầy tự đắc.
Lúc anh chạy lên đã cởi áo khoác, chiếc sơ mi trắng lúc này đang bay phần
phật trong gió lộng trên mái nhà, vạch ra những góc cạnh sắc nét.
Hôm nay nhiều mây, nhưng ánh sáng vẫn chói chang đâm vào mắt làm
Nghê Gia thấy nhức nhối, bóng lưng kiên nghị cao lớn của anh như bị ánh
sáng hoá ra hư ảo, có phần không chân thực.
Giữa yên lặng đất trời, nước mắt cô rơi xuống.
Người đầu tiên kháng nghị là Nghê Lạc.
Cậu đau đớn quát: "Anh Việt Trạch, việc của em...".
"Không phải việc của cậu." Việt Trạch nghiêng người nhìn cậu, đến thời
điểm này rồi mà ngữ điệu của anh vẫn rất từ tốn, "Việc anh muốn giải quyết
là việc giữa nhà anh và nhà họ Ninh. Còn Gia Gia, cô ấy là chị cậu, cũng là
người con gái của anh". Anh dừng lại một chút, "Là vị hôn thê của anh.
Trách nhiệm bảo vệ cô ấy đã không còn là của mình cậu nữa rồi".
Nghê Lạc bị những câu này của anh phản bác cho câm nín.
Trước đây Mạc Doãn Nhi nói Ninh Cẩm Niên nhất định sẽ tìm Việt Trạch
và Nghê Gia để báo thù, Nghê Lạc đoán lễ đính hôn là mục tiêu tốt nhất.
Nhưng cậu biết với lối suy nghĩ của Việt Trạch, tuyệt đối sẽ chuẩn bị hết
sức cẩn thận.