THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 653

Nhưng tay nhỏ cầm túi to, có nhặt kiểu gì cũng không nhặt lên được, đột
nhiên khóc nức lên gọi mẹ đầy đáng thương: "Mẹ, mẹ nhặt lên giúp con
với, túi này nặng lắm, con không nhấc lên nổi".

Lại học kĩ năng diễn trò này ở đâu thế?

Nghê Gia suýt không nén nổi cười, vất vả lắm mới làm được mặt nghiêm
túc: "Không nhặt được cũng phải nhặt".

Hảo Hảo sốt ruột như con sóc nhỏ, chạy vòng quanh cái túi xoay tới xoay
lui, hết lôi lại kéo, hết tha lại túm, như thể dùng sức lắm rồi mà cái túi vẫn
không mảy may suy chuyển.

Lai Lai ngồi đọc sách bên cạnh lắc lắc đầu, em gái cậu đúng là trường phái
diễn viên thực lực dày dặn kinh nghiệm.

Loay hoay nửa buổi, Hảo Hảo nhọc đứt hơi ngã bệt xuống đất, thở hổn hển
cầu xin, "Mẹ, nặng thật mà, con không cầm lên nổi. Mẹ vứt vào thùng rác
hộ con đi mà".

Nghê Gia vẫn đứng yên.

Đúng lúc Việt Trạch về, chứng kiến toàn bộ sự việc, không nhịn được cười
bảo Nghê Gia: "Diễn viên đoạt giải Oscar tương lai đấy".

Hảo Hảo thấy Việt Trạch như thấy cứu tinh, vừa muốn cầu cứu, Nghê Gai
đã lừ mắt, bé lại đứng im không nhúc nhích, tiếp tục gào lên: "Nặng thật
mà, con không cầm lên nổi á. Bố, con là trẻ con, sức con ít".

Việt Trạch ngồi xuống, xoa xoa đầu bé: "Hảo Hảo ngoan, đừng làm mẹ giận
nữa".

Hảo Hảo bất đắc dĩ "dốc hết" sức lực toàn thân, "bê" cái túi không đi, khốn
khổ ném vào thùng rác, giờ mới như trút được gánh nặng mà ngồi xuống
sàn thở hồng hộc. Sau cùng, con bé còn chu môi lên tức tối lườm Việt
Trạch.

"Hừm, biết ngay bố sẽ giúp vợ bố mà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.