hưởng đến hắn, đồng thời, Sanh Sanh chân khí cũng có tiến bộ nhất định. A
Ngốc cảm giác được ngoài cửa phòng tựa hồ có người, hơi thở quen thuộc,
mở cửa ra. Ngoài cửa, ngồi ở trên ghế Nham Lực mờ mịt quay đầu - A
Ngốc, ngươi đã tỉnh? Nham Lực vui mừng lẫn sợ hãi hỏi. A Ngốc mỉm
cười nói: - Nham Lực đại ca, ngươi là đang hộ pháp cho ta sao? Thật sự là
đa tạ ngươi. A Ngốc ấm áp tươi cười như xuân phong làm cho Nham Lực
ấm áp, ha hả cười nói: - Đều là huynh đệ, còn có cái gì cám ơn với không
cám ơn. Mau, đại ca hắn mấy ngày nay cũng lo lắng cho ngươi không ít
đâu! A Ngốc gãi gãi đầu, nói: - Thật ngại quá. Nham Lực đại ca, ta nhập
định đã bao lâu? Nham Lực hơi giật mình nhìn A Ngốc, thì thào nói: - Ta
nói huynh đệ, động tác gãi gãi đầu này ta đã một năm chưa được thấy. Đại
ca nói rất đúng, ngươi thật sự đã khôi phục bộ dáng lúc trước. Thật tốt quá,
thật sự là tốt quá, đại ca biết nhất định sẽ thật cao hứng. A Ngốc cũng thất
thần! Đúng vậy! Từ lúc Băng mất, chính mình đã thật lâu không làm hành
động này. Vừa nghĩ, hắn đã bị Nham Lực kéo vào phòng Nham Thạch. -
Đại ca, đại ca, A Ngốc đã tỉnh. Hắn đã khôi phục bình thường. Nham Lực
hưng phấn kêu. Nham Thạch thủ hộ ngoài phòng A Ngốc một đêm, vừa
mới ngủ không bao lâu, mắt buồn ngủ mông lung nói: - Tỉnh dậy thì tỉnh
dậy! Đừng ầm ĩ ta, ta đang mệt.! Đột nhiên, Nham Thạch tựa hồ ý thức
được lời Nham Lực nói, ngồi bật dậy, đôi mắt mông lung khôi phục trong
suốt, bình tĩnh nhìn A Ngốc nơi cửa. A Ngốc vẻ mặt cảm kích, kêu một
tiếng: - Nham Thạch đại ca! Nhìn đáy mắt A Ngốc bình tĩnh, Nham Thạch
cảm giác máu trong cơ thể hoàn toàn sôi trào, lập tức từ trên giường nhảy
xuống, thong thả hướng A Ngốc đi đến. Thì thào nói: - A Ngốc, thật là
ngươi sao? A Ngốc cắn cắn môi dưới, dùng sức gật đầu, nói: - Đại ca, là ta!
Nham Thạch mãnh liệt nhào tới, ôm đầu vai A Ngốc, thiết hán hai tròng
mắt đã ươn ướt, có chút nghẹn ngào nói: - Huynh đệ, hảo huynh đệ, hoan
nghênh ngươi trở về. A Ngốc trở tay ôm Nham Thạch, kích động nói: - Đại
ca! Cám ơn ngươi! Nếu như không phải lời ngươi nói cảnh tỉnh ta, chỉ sợ ta
thật sự sẽ không xong. Huynh đệ A Ngốc của ta đã trở về. Nham Thạch hai
mắt đỏ bừng nhìn A Ngốc - Đừng nói nữa huynh đệ! Hết thảy đã không còn
trọng yếu, chỉ cần ngươi khôi phục, đại ca so với cái gì đều cao hứng. Đại