Cho dù là cái tên tráng hán hơi lùn kia cũng có thể dễ dàng đuổi theo mình,
thái độ khinh thưòng lúc trước biến mất hầu như không còn, tốc độ chậm
hơn một ít, hướng Thiên Cương sơn chạy đi.
Bóng đêm tràn ngập, hàn ý nhàn nhạt xâm nhập thân thể mọi người, A
Ngốc sợ Huyền Nguyệt cảm lạnh, không ngừng rót sanh sanh chân khí vào
cơ thể nàng, giúp nàng khu trừ khí lạnh đêm khuya.
Kỳ thật, Huyền Nguyệt cũng không sợ lạnh đến vậy, nàng vốn mặc khá
nhiều áo, hơn nữa lại có nhiệt lượng từ cơ thể A Ngốc truyền sang, hàn khí
trên núi đối với nàng ảnh hưởng không lớn. Bất quá, có sanh sanh chân khí
nhập thể cảm giác vô cùng thoải mái, trong chốc lát, nàng đã ngủ thiếp đi,
chỉ cần cùng một chỗ với A Ngốc, Huyền Nguyệt trong lòng luôn tràn ngập
cảm giác an toàn. Mặc dù tư thế không phải tốt lắm, nhưng nàng lại ngủ rất
ngon.
Nhanh chóng, mọi người đã tiến tới chân núi Thiên Cương sơn.
Bởi vì là đêm khuya, Đám người A Ngốc chỉ có thể mơ hồ nhận ra phái
trước có một tòa núi cao, sơn thế so với những ngọn núi khi trước gặp qua
thì nhẹ nhàng nhiều, Liêu Nhất dừng lại dưới chân núi, bóng người dần
hiện, A Ngốc ba người đứng bên cạnh hắn. Nham Thạch ngưng thần hướng
trên núi nhìn lại
- Đây là Thiên Cương sơn sao? Như thế nào ngay cả một con đường
cũng không có a?
Liêu Nhất mỉm cười, nói:
- Thiên Cương sơn chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, chỉ có mặt tiếp
giáp Hoa Thịnh đế quốc mới có đường, chúng ta nếu đi đường đó thường
sẽ rất xa. Nơi này chỉ là phía sau núi, có một con đường nhỏ đi thông đến
đỉnh núi, chúng ta từ nơi này leo lên cũng có thể tới đỉnh núi.
A Ngốc cảm thụ hơi thở đều đều của Huyền Nguyệt từ sau lưng truyền
tới, nắm thật chặt hai tay, nói:
- Liêu Nhất đại ca, vậy nhờ huynh dẫn đường!
Liêu Nhất gật đầu, mang theo ba người tiến vào rừng rậm dưới chân núi
Thiên Cương sơn, quả nhiên như lời hắn nói, trong rừng rậm có một con
đường nhỏ uốn khúc, bốn người theo đường nhỏ đi tới, mặc dù là đang đi