Cỏ huân phong, A Ngốc biết một ngăn kéo trên tủ có, chỉ là thứ cỏ nhỏ,
màu lam nhạt bên trong đó đã bị dùng hết.
Ca Lí Tư đậy lại cái đỉnh, quay đầu nói với A Ngốc: "A Ngốc, ta cần
phải rời đi một thời gian ngắn tìm ít cỏ huân phong về. Chỉ có Hoa Thịnh
đế quốc mới có cỏ huân phong, thật là phiền toái. Trong khoảng thời gian ta
đi này, ngươi ở chỗ này coi chừng nhà tốt, hiểu chưa?"
Nghe được Ca Lí Tư phải đi, trong lòng A Ngốc đột nhiên sinh ra một
loại cảm giác hiu quạnh, "sư phụ, ông cần đi bao lâu?"
Ca Lí Tư đạo: "Nhanh thì hơn một tháng, chậm sợ phải tới hai tháng.
Ngươi đói thì ăn trái cây trong rừng, khát thì uống nước suối sau núi. Nhớ
kỹ, nhất định không được đi qua sâu trong rừng, nếu không, lạc đường,
ngươi sẽ bị đói chết ở trong đó, biết chưa?"
A Ngốc gật gật đầu: "Sư phụ, ông trở về nhanh một chút."
Ca Lí Tư trong lòng ấm áp, ba tháng nay, vô luận mình đối sử như thế
nào với A Ngốc, nó đều vui vẻ chịu đựng, sai làm gì nó đều lập tức đi làm,
đôi khi mình chỉ cần đưa tay ra là nó đã biết mình muốn cái gì, học trò nhu
thuận như thế đi tìm ở đâu a! Nhưng vì thí nghiệm cuối cùng đó, thật không
thể nhưng ……. Ca Lí Tư dùng sức lắc lắc đầu, mang ý nghĩ tốt của mình
bỏ ra ngoài cơ thể, lạnh lùng nói: "Tốt lắm, ngươi đi nghỉ, sáng mai ta sẽ
đi."
"Vâng, sư phụ." Vừa rồi liên tục sử dụng hỏa diễm thuật một thời gian
dài quả thật khiến A Ngốc cảm thấy rất mệt mỏi, một mình trở về phòng
ngồi xuống đả tọa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ca Lí Tư thu thập một ít hành trang đơn giản,
chuẩn bị xuất phát.
"A Ngốc, đừng quên lời ta nói với ngươi ngày hôm qua, nhớ đấy, cái
này cho ngươi." Ca Lí Tư lấy ra một quyển sách dày không tính toán đưa
cho A Ngốc.
A Ngốc kinh ngạc: "Sư phụ, đây là cái gì?"
Ca Lí Tư nhìn nó bằng ánh mắt phức tạp, nói: "Đây là quyển bút ký về
thí nghiệm của ta, bên trong chia làm ba phần riêng biệt, là phương pháp
luyện chế dược phẩm, độc dược, và phương pháp luyện chế binh khí.