áo quý giá, làm từ chất liệu mà A Ngốc và nha đầu chưa bao giờ dám nghĩ
đến, bên ngoài khoát một miếng da điêu.
Nha đầu có chút khiếp sợ nói: "Bà, bà có chuyện gì?"
A Ngốc nghĩ lão phụ này chắc muốn tìm nha đầu làm khó, vội vã kéo
nha đầu ra phía sau che chở, nhìn lão phụ trước mặt đề phòng.
Lão phụ mỉm cười nói: "Các cháu, đừng sợ. Tiểu cô nương, chỉ một phút
trước ngươi mang túi tiền trả lại cho ta, ta còn chưa có cám ơn ngươi? Trời
lạnh như thế này, ngươi sao lại ăn mặc đơn bạc như thế a!"
Nha đầu lắc đầu, nói: "không cần bà cảm ơn, túi tiền của bà vốn là ta
đánh cắp."
A Ngốc cảm thấy sợ hãi, nó mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng mười phần rõ
ràng bị dắt cá đối tượng bắt được sẽ có kết quả thế nào, vội che miệng nha
đầu, la lên: "nha đầu, ngươi đừng nói bậy."
Lão phụ không giống như A Ngốc nghĩ sẽ ra lệnh cho người hầu bắt
đánh nha đầu, như trước mỉm cười nói: "Vậy ngươi vì cái gì mang túi tiền
trả lại cho ta?"
Nha đầu giựt khỏi tay A Ngốc, cố lấy dũng khí nói: "ta, ta thấy bà lo
lắng, nên trả lại cho bà. Bà đừng làm khó hắn, Muốn đánh nên đánh ta."
Lão phụ mỉm cười, nói: "Tốt, ngươi quả nhiên là một đứa nhỏ thành thật
lương thiện, ta biết, ngươi đi đánh cắp nhất định không phải là ý nguyện
chính mình, đúng không. Cha mẹ ngươi đâu?"
Nha đầu đỏ mắt, nói: "Ta không có cha mẹ, ta là cô nhi."
Lão phụ nhíu mày, thở dài nói: "Một đứa nhỏ tốt giống như ngươi không
nên ở chỗ này chịu khổ, qua đây, cho bà xem." nói xong, bà hướng nha đầu
vẫy tay.
A Ngốc sợ nha đầu bị hại, vội vã la lớn: "Chạy mau, nha đầu, chúng ta
chạy mau."
Nha đầu không nghe tiếng A Ngốc dục, cô hình như cảm giác được lão
phụ trước mặt có lẽ sẽ làm thay đổi cuộc đời mình. Cô cúi đầu đi tới trước
người lão phụ, đứng đó run run.
Lão phụ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn của nha đầu lên, vén mái tóc
tán loạn của cô ra sau, từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay trắng tinh