THIỆN LƯƠNG TỬ THẦN - Trang 927

Miêu nữ lắc đầu, nhắm mắt lại, dán chặt vào thân thể A Ngốc không

chịu rời đi. Sanh Sanh chân khí cùng ánh mắt thiện lương của A Ngốc
khiến Miêu nữ giống như bơ vơ giữa biển rộng vớ được thanh gỗ mục vậy,
nhất quyết không chịu buông ra.

A Ngốc ngẩn người, hắn thật không nghĩ tới tình huống này. Khẽ thở

dài, nói với Băng:

- Ta và ngươi cùng đi đi.
Nói xong, lần nữa ôm Miêu nữ, nói với Nham Thạch một tiếng rồi theo

Băng ra ngoài đại sảnh.

Băng dẫn bọn họ đi tới một căn phòng, lấy ra một bộ y phục màu trắng

giống nàng, hơi giật mình nhìn A Ngốc vẫn đang đứng đó, nói:

- Ngươi còn không tránh, chẳng lẽ muốn xem người ta thay quần áo

sao?

A Ngốc cả kinh, vội vã đặt Miêu nữ ở một bên, nhưng Miêu nữ lại gắt

gao nắm lấy vạt áo hắn, nói gì cũng không chịu buông.

A Ngốc cười khổ nói:
- Ta không đi xa, ta ở bên ngoài chờ các ngươi, yên tâm đi. A Băng cô

nương là người tốt, nàng sẽ không làm ngươi bị thương, mặc xong quần áo
ngươi nhất định sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Miêu nữ có chút mê man nhìn A Ngốc, run giọng nói:
- Ta….. ta…sợ…. ta…. sợ.
Băng lắc đầu, nói:
- Quên đi, ngươi ở lại cũng không sao, nhắm mắt lại là được.
A Ngốc gật đầu, miễn cưỡng giựt lại vạt áo đang bị Miêu nữ gắt gao giữ

lấy, đứng ở một bên nhắm hai mắt lại.

Trong chốc lát, thanh âm của Băng vang lên.
- Tốt lắm, ngươi có thể mở mắt rồi.
A Ngốc mở hai mắt, Miêu nữ trước mặt đã mặc vào y phục đồng dạng

với Băng, ngượng ngùng cuộn mình trên giường, trừ bỏ hai cái tên trên đầu,
bề ngoài nhìn không ra điểm khác người nào. Băng ngồi cạnh nàng, trên
mặt hiện lên một nụ cười nhẹ. Nhất thời xuất hiện 2 mỹ nữ khiến hắn có
chút ngây dại. Băng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.