Bạch y nhân thần sắc chấn động, trong đáy mắt chợt lóe ra vẻ kinh ngạc,
"Nói như vậy, khi chúng ta động thủ ngươi ở ngay một bên. Thân thể ngươi
không có gì không tốt."
A Ngốc lắc đầu, nói: "Không có gì không tốt! Được rồi, ta phải đi,
phòng thí nghiệm của sư phụ đã bị ta làm rối loạn, ta phải mau trở về thu
dọn lại một chút mới được, nếu không, qua ít ngày ông trở về, nhất định sẽ
mắng ta." Nói xong, xoay người hướng nhà gổ đi đến.
Bạch y nhân do dự một chút, lại gọi A Ngốc trở lại, rồi nói: "Ngươi có
thể mang theo ta về đó nghỉ ngơi một chút, thể lực ta bị tiêu hao quá nhiều,
phải ăn một ít đồ, nghỉ ngơi tốt một chút, nếu không công lực không đủ
không thể nào kiềm chế độc tính."
A Ngốc suy nghĩ một chút, nói: "Không, ta không thể mang ngươi đi
theo, nếu sư phụ biết sẽ không vui."
Bạch y nhân mỉm cười, nói: "Sẽ không, sư phụ ngươi nếu biết ngươi cứu
người, khen ngươi còn không kịp. Huống chi, ngươi muốn cứu người thì
nên cứu tới cùng, ngươi bỏ ta ở chỗ này, nếu mấy người xấu đó trở lại, ta
chắc phải chết a!"
Bạch y nhân tươi cười ôn hòa đả động A Ngốc, nó do dự một hồi lâu,
nói: "được rồi, bất quá, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi mau đi mau nhe,
không lâu sư phụ ta có thể sẽ trở về. Sư phụ không thích người lạ."
"Tốt, ta nghỉ ngơi một chút rồi đi ngay." Bạch y nhân cũng muốn nhìn
xem chổ ở của hài tử gọi là A Ngốc, nhà của Luyện Kim Thuật Sĩ cũng có
sức hấp dẫn nhứt định đối với hắn. Điều quan trọng hơn là hắn muốn hiểu
rõ một chút, tại sao hài tử này có thể không sợ khí tà ác do Minh Vương
kiếm phát ra.
Bạch y nhân dù sao công lực rất tinh thâm, mạc dù bị Vô Nhị Thánh
Thủy hành hạ nhiều ngày, nhưng bây giờ thánh thủy độc tính đã bị viên
thuốc màu bạc A Ngốc chế ra hút lấy, hắn đã có thể tự hành tẩu, ngoài phần
công lực dùng khống chế viên thuốc, hắn vẫn còn có hai, ba thành công
lực.
A Ngốc mang theo Bạch y nhân "Minh Vương" đi nhanh trở lại nhà gổ,
"Minh Vương" chứng kiến hết thảy trước mắt, không khỏi thở dài, "Những