mãng, nào chịu nổi mối nhục này? Không biết ai đó lớn tiếng hét: “Giết chết
tên giặc Oa ngông cuồng tự đại này, báo thù cho Tô tông chủ!” Lời nói ngay
lập tức được mọi người hưởng ứng, ai nấy đồng loạt rút vũ khí vây chặt lấy
Đằng Nguyên Tú Trạch.
Đằng Nguyên thấy mình đã kích động đám đông thì không dám ở lâu,
lập tức rút xoẹt trường kiếm ra khỏi vỏ, lắc tay xuất chiêu Thất Đạo Kiếm
Ảnh xông tới nơi ít người nhất. Ánh kiếm vút qua, máu tươi lập tức phun
tung tóe, hai hán tử giang hồ xông lên trước đã ngã xuống dưới kiếm của
Đằng Nguyên. Mọi người mới đầu chỉ thấy Đằng Nguyên ngông cuồng
ngang ngược thì chướng mắt, muốn ỷ thế đông khiến y khuất phục, chẳng
ngờ đối phương vừa xuất thủ đã hiểm độc như vậy, các hán tử giang hồ tính
tình lỗ mãng nóng máu lên, không ai bảo ai cùng gầm lên lao bổ về phía
Đằng Nguyên xuất thủ không hề kiêng kỵ.
Trường kiếm của Đằng Nguyên tung hoành tứ phía, cơ hồ không ai
chặn được, chốc chốc lại có người bị thương ngã xuống, nhưng đám đông
hung hãn dị thường, không những không rút lui, trái lại còn thi nhau xông
tới. Tuy Đằng Nguyên vẫn có thể gắng gượng tự bảo vệ mình, nhưng bị đám
đông vây hãm không cách nào thoát thân.
Thấy các hán tử giang hồ xông tới mỗi lúc một nhiều, y thầm biết hôm
nay khó có đường lui, bất giác ngửa mặt hú dài, ngùn ngụt khí thế quyết một
trận sống mái đến cùng. Đúng lúc này, chợt thấy một đội nhân mã lao vút
đến, kỵ sĩ dẫn đầu từ xa hô lớn: “Dừng tay! Tất cả dừng tay lại!”
Đám đông đang hăng chiến, nào để tâm có kẻ hô hào. Kỵ sĩ nọ thấy vậy
lập tức thúc ngựa xông vào đám người, thanh trường đao trong tay đánh trái
chặn phải, mở đường lao thẳng đến trước mặt Đằng Nguyên. Đằng Nguyên
lúc này đang nổi sát tâm, thấy chiến mã lao tới, thì không nghĩ ngợi vung
kiếm chém thẳng cổ ngựa. Người trên lưng ngựa lập tức gạt trường đao,
hiên ngang chặn kiếm của Đằng Nguyên. Đao kiếm chạm nhau tạo ra âm
thanh đinh tai như sấm động, khiến đám hảo hán giang hồ giật bắn mình, thế
công bất giác chùng xuống. Con chiến mã mềm nhũn chân sau, thiếu chút
nữa quỵ ngã, lui lại vài bước mới miễn cưỡng trụ vững. Đằng Nguyên tuy